“Tôi đang chờ cô.
”
Đầu óc Tô Thời Sơ nhất thời cứng đờ, nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
“Anh đang chờ tôi?” Tô Thời Sơ sửng sốt, nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt Ân Dĩ Mặc chăm chú, đôi mắt hẹp sâu thăm thẳm nhìn cô, phong thái tao nhã đoan trang, giọng nói trầm thấp gợi cảm, cuối giọng có hơi khẽ cao lên:
“Chồng cô đã đặt xong phòng ăn rồi, đi thôi.
”
Vừa dứt lời, Ân Dĩ Mặc xoay người, nhẹ nhàng mở cửa xe, đôi chân dài bước vào trong xe.
Tô Thời Sơ đứng tại chỗ, rất lâu sau mới phản ứng lại.
Ân cẩu này, lại dám theo dõi cô!
Tuy rằng không biết đi đâu, nhưng Tô Thời Sơ vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Mỗi một lần ngồi xe Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ đều sợ hãi, trong lòng bối rối không biết nên ngồi ghế phụ hay ghế sau.
Dù sao, đoán ý trong lòng Ân Dĩ Mặc như mò kim đáy biển, đoán thế nào cũng không ra.
Cô cắn răng, bình tĩnh lại, mở cửa ghế phụ.
Lúc này, không thấy Ân Dĩ Mặc châm chọc khiêu khích, xem ra cô đã chọn đúng.
Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở ghế lái phụ.
Ân Dĩ Mặc nhìn lướt qua cô, hài lòng gật đầu, xoay vô lăng, lái xe ra ngoài.
Trên đường đi, bọn họ không nói gì trong xe.
Không biết xe muốn đi đâu, Tô Thời Sơ thật sự rất nhàm chán, tựa đầu vào cửa sổ, chóp mũi chạm vào tấm kính.
Hai lòng bàn tay chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ vùn vụt lướt qua.
Ân Dĩ Mặc dù nghiêm túc lái xe nhưng vẫn chú ý tới từng động tác nhỏ của nữ nhân bên cạnh, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà cứ như con nít ấy.
”
Tô Thời Sơ không nghe thấy những lời của Ân Dĩ Mặc, vẫn chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng bừng, chỉ ra bên ngoài: “Nhìn kìa!”
Bên ngoài có một toà nhà cao treo áp phích quảng cáo trang sức mà Ân Dĩ Yên làm đại diện.
An Dĩ Yên phía trên, ăn mặc lộng lẫy với nụ cười tao nhã hoàn mỹ, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai rực rỡ, trông rất hợp với cô ấy.
Với những chuyện như vậy, Ân Dĩ Mặc đã rất quen thuộc.
“Thật hâm mộ chị Dĩ Yên quá đi, có thể sống cuộc sống mình muốn…” Tô Thời Sơ thì thào, trong ánh mắt vẫn ánh lên nỗi niềm hâm mộ.
Có thể chống lại cả một gia tộc lớn như Ân gia để đi theo con đường làm nghệ sĩ mà mình thích, đó chắc chắn thậm chí còn là một cuộc đấu tranh rất lớn với chính mình, để đi con đường mà không ai dám lựa chọn.
Nghe vậy, Ân Dĩ Mặc dừng lại một chút, đưa ánh mắt nhìn Tô Thời Sơ.
“Cô hâm mộ cô ấy?”
Tô Thời Sơ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Cả đời này của cô, ngay từ đầu đã định là sẽ không có cơ hội nào để được lựa chọn.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Thời Sơ tràn ngập sự cô đơn.
Ân Dĩ Mặc mím môi, bàn tay cầm vô lăng hơi siết chặt.
“Cô không cần phải hâm mộ bất kỳ kẻ nào cả.
Vì, cô là Ân phu nhân của tôi.
”
Ân phu nhân của tôi!
Giọng nói của anh mang theo mị lực, trầm thấp như tiếng đàn cello, có vẻ như đang thì thầm, khiến trái tim Tô Thời Sơ trong phút chốc có chút loạn nhịp.
Cô ngước mắt lên, chỉ khi bắt gặp đôi mắt hẹp dài đen láy của Ân Dĩ Mặc thì cô mới bắt đầu lấy lại được tinh thần.
Ân Dĩ Mặc cũng nhất thời xúc động, đến khi nhận thức được bản thân mình vừa nói gì, anh ho khan vài tiếng, rồi lại đưa mắt nhìn về phía trước.
Bầu không khí trong xe đột nhiên có chút khác thường.
Không biết lái xe đã được bao lâu, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy bên ngoài ngày càng xa xôi, giống như là anh đang lái xe ra ngoài thành phố vậy.
Ân Dĩ Mặc giảm tốc độ xe, đưa mắt nhìn cách đó không xa, thản nhiên mở miệng nói: “Đến nơi rồi.
”
Biệt thự.
Vừa mới đi vào, Lăng Vân Vũ lập tức lao ra, một tay ôm lấy bả vao Ân Dĩ Mặc, cười đùa nói:
“Dĩ Mặc, sao cậu tới trễ thế, tất cả mọi người đều chờ cậu đấy.
”
Nói xong, anh nhìn thấy Tô Thời Sơ ở phía sau, còn không quên nháy mắt, tỏ ý chào hỏi.
Tô Thời Sơ khẽ gật đầu.
Ân Dĩ Mặc nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra, trầm giọng bình tĩnh nói: “Trên đường đi bị kẹt xe nên mới đến trễ một chút.
”
Tô Thời Sơ đi theo phía sau Ân Dĩ Mặc, nhìn căn biệt thự