“Nhưng cô muốn một căn nhà để làm cái gì?” Ân Dĩ Mặc xoay người lại, anh nói với giọng lạnh lùng:
“Hôm qua cũng vậy, cô đột nhiên tìm Lâm Hoài đòi tiền làm cái gì?”
Hành vi khó hiểu hiện tại của người phụ nữ này, làm cho Ân Dĩ Mặc có chút nhìn không thấu.
“Dọn ra ngoài ở.” Tô Thời Sơ ngửa mặt lên, hợp tình hợp lý nói: “Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao? Anh và người yêu cũ của anh ở cùng một chỗ, tôi nhường chỗ cho hai người.”
Sắc mặt của Ân Dĩ Mặc cứng đờ, đồng tử của anh mở to, vẻ mặt anh không thể tin được.
Tô Thời Sơ không để ý đến biểu cảm của anh, cô tiếp tục mở miệng phân tích: “Nếu cô ấy đã quay trở về, vậy thì tất nhiên tôi không thể ở trong nhà của anh được nữa.”
“Nhưng tôi còn phải đi làm, nên tôi muốn một căn nhà cách công ty gần một chút, chờ đến khi ba tôi xuất viện, tôi cũng có thể đón ông ấy về ở cùng.”
Chân mày của Ân Dĩ Mặc nhíu thành một hàng, anh nhìn người phụ nữ trước mặt này với ánh mắt sâu thẳm, đáy mắt của anh một mảnh thâm trầm đen kịt.
Qua một ngày, người phụ nữ này vẫn không thay đổi quyết định, hay là cô định trốn thoát khỏi anh?
“Ân tổng, hôm nay anh cũng thấy được năng lực của tôi, giá trị nhân sinh của tôi, không chỉ có thể sinh con, tôi còn có những giá trị khác có thể cống hiến cho Quốc Tế Huy Hoàng, sáng tạo cho Ân thị.”
Tô Thời Sơ ngẩng đầu, giọng nói cô vô cùng nghiêm túc: “Tôi thật sự rất biết ơn vì anh đã cứu ba tôi, cho tôi cơ hội phát triển, nhưng tôi nghĩ rằng, với năng lực của tôi, tôi có thể báo đáp sự giúp đỡ của anh bằng những cách khác, mà không phải chuyện sinh con này…”
“Câm miệng!” Mi tâm của Ân Dĩ Mặc nhíu chặt lại, anh nhìn lướt qua khuôn mặt của Tô Thời Sơ: “Tôi không cần cô báo đáp.”
Thấy anh vẫn cố chấp từ chối yêu cầu của cô, Tô Thời Sơ không thể nhịn được nữa, cô hạ quyết tâm, cao giọng hơn một chút: “Ân Dĩ Mặc! Anh có coi tôi là con người hay không?”
Cô đột nhiên hét lên, đồng tử của Ân Dĩ Mặc co lại, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt.
Trước đó Tô Thời Sơ vẫn luôn cố nén giận, bỗng nhiên khí tràng của cô lên tới hai mét tám, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trước sau vẫn kiên nghị, cô nghiêm túc nói:
“Tôi nói thật, ngoại trừ nợ tiền của anh, tôi không nợ anh bất cứ thứ gì cả.”
“Ân Dĩ Mặc, tôi đối xử với anh như một người bình thường.
Tôi cũng hy vọng anh sẽ đối xử với tôi như người bình thường, chứ không phải là một công cụ dùng để sinh con cho anh.”
Giọng nói cô nhẹ nhàng, lại mang theo sức nặng khiến cho người khác không thể bỏ qua.
Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, đôi m.ô.n.g mỏng của anh mím chặt lại thành một đường thẳng.
Nhiệt độ trong xe lập tức giảm xuống 0 độ, áp suất không khí cũng bức người đến mức không thở nổi.
Ngay cả Lâm Hoài ngồi ở hàng ghế đầu đã từng nhìn thấy sóng to gió lớn lúc này cũng có chút căng thẳng, anh ấy không dám nhìn động tĩnh phía sau.
Đây là lần đầu tiên, có người dám cứng rắn khiêu chiến với Ân Dĩ Mặc một cách ngoan cố như thế.
Hô hấp của người đàn ông nặng nề, trong xe đặc biệt yên tĩnh.
Hai tay của Tô Thời Sơ hơi nắm lại, cô cũng căng thẳng đến cực điểm.
“Làm theo lời cô nói, nhưng vẫn không thể ly hôn.”
Thật lâu sau, Ân Dĩ Mặc mới chậm rãi phun ra một câu này: “Cô trước tiên phải cho tôi nhìn thấy những giá trị khác của cô, nếu không, giao dịch vẫn tiếp tục.”
Tô Thời Sơ ngẩn ra, sau đó cô lập tức nói: “Tôi sẽ cố gắng!”
“Không phải là cố gắng, mà là phải làm cho bằng được.”
…
Đêm đó.
Tô Thời Sơ nhanh chóng rời khỏi nhà của Ân Dĩ Mặc, cô nói với anh là muốn đi sớm để thích ứng với nhà mới.
Lúc cô sắp ra khỏi cửa, khoé miệng cũng sắp nhếch đến mang tai, cô có cảm giác vui sướng khó có thể diễn tả bằng lời.
Dì Phạm có chút ngoài ý muốn, bà ở một bên giúp Tô Thời Sơ mang đồ đạc, một bên thì tò mò hỏi: “Phu nhân, cô không ở nhà sao?”
“Tôi bây giờ đã có nhà của mình rồi, ai lại muốn cùng khuôn mặt như người c.h.ế.t kia ở chung một chỗ chứ?”
Tô Thời Sơ mừng rỡ, cô không chú ý tới Ân Dĩ Mặc đang đứng khoanh tay ở trên gác mái sau lưng cô, anh nhìn bóng lưng cô với ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm.
Chờ đến khi cô vừa rời đi, trong nhà cũng trở nên vắng vẻ không ít.
Ân Dĩ Mặc trực tiếp xoay người trở về thư