Tô Thời Sơ giả vờ như không nhìn thấy, nhanh chóng vòng qua chiếc Bugatti, lập tức rời đi.
“Tô Thời Sơ, tôi chờ cô đã lâu.
” Khóe môi Thịnh Vọng khẽ nhếch lên, nghiêng mặt nhìn Tô Thời Sơ, khóe mắt và đuôi lông mày nằm dưới ánh sáng của nắng hoàng hôn, thu hút không ít ánh nhìn của những cô gái đi ngang qua đây.
Nghe được có người gọi tên cô, Tô Thời Sơ xoay người lại, nhìn thấy người đến là Thịnh Vọng, trong lòng không tự chủ được mà sinh ra sự cảnh giác với người đàn ông này.
Cô không phải là những cô gái nhỏ kia, đối với loại đàn ông chỉ được khuôn mặt đẹp trai này của Thịnh Vọng, cô căn bản không có nửa phần hứng thú.
Dù sao, sau khi trở về từ lần đó, Lâm Hoài đã nói cho cô biết, trong rượu mà cô uống đã bị người ta bỏ thuốc.
Trong bữa tiệc hôm ấy, người chạm vào ly rượu của cô, hơn nữa còn chủ động đưa rượu cho cô, chỉ có Thịnh Vọng.
Nghĩ đến những điều này, thân thể Tô Thời Sơ lập tức trở nên căng thẳng, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút: “Thịnh tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì sao? Bây giờ đã là giờ tan tầm rồi.
”
Ngụ ý là bảo anh ta rời đi.
Liếc mắt nhìn thấy sự cảnh giác của cô, hơn nữa còn nghe ra được giọng điệu xa lạ trong giọng nói của cô, Thịnh Vọng cũng không nóng nảy, khóe miệng còn cười cười: “Có phải cô vẫn còn tức giận về ngày hôm đó hay không?”
Tô Thời Sơ trầm mặt không nói, xem như trả lời câu hỏi của anh ta.
“Lần trước là tôi không đúng.
” Thịnh Vọng chủ động thừa nhận, giọng nói trầm thấp thuần hậu: “Lần này tôi đến đây là để tạ tội với cô.
”
Nhìn thấy Thịnh Vọng tươi cười ở trước mặt, Tô Thời Sơ có chút do dự.
Trong trí nhớ của cô, nam thần Thịnh Vọng vẫn luôn là ánh mặt trời lương thiện, trong học viện có không ít cô gái để ý, theo đuổi anh ta, chờ mong trở thành bạn gái của anh ta, nhưng Thịnh Vọng lại thủ thân như ngọc, trong thời gian đại học chưa từng trải qua chuyện yêu đương với bất kỳ ai.
”
Nghĩ đến những điều này, Tô Thời Sơ buông lỏng sự cảnh giác trong lòng một chút.
“Không cần đâu, chuyện lần trước chỉ là chuyện hiểu lầm.
”
Giọng nói của Tô Thời Sơ nhàn nhạt: “Nhân phẩm của nam thần Thịnh Vọng, tôi vẫn luôn tin tưởng, nhưng mà hiện tại cũng không còn sớm nữa, tôi nên trở về rồi.
”
Cô không muốn tốn quá nhiều thời gian để ý đến Thịnh Vọng, hơn nữa cô vừa nhận nhà mới, cô còn muốn trở về trang trí căn nhà hoàn hảo, Lâm Hoài nói cho cô biết, tháng sau Tô Thắng Quốc đã có thể xuất viện, cho nên cô phải chuẩn bị một buổi tiệc chào đón ông trở về.
Nghĩ đến những điều này, ý nghĩ muốn rời đi trong đầu cô càng thêm mãnh liệt: “Có cơ hội lần sau chúng ta sẽ trò chuyện một chút, hôm nay tôi phải trở về trước.
”
“Tô Thời Sơ, chẳng lẽ cô không muốn biết quá khứ của Ân Dĩ Mặc sao?” Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Thịnh Vọng vang lên, truyền đến bên tai của Tô Thời Sơ, khiến cho bước chân của cô dừng lại.
Vốn dĩ chỉ là anh ta muốn thăm dò một chút, nhìn thấy phản ứng của Tô Thời Sơ, trong lòng Thịnh Vọng rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Tô Thời Sơ và Tống Thanh Thanh chắc chắn đã từng gặp nhau, nhưng mà với phương thức xử sự của Ân Dĩ Mặc, hẳn là anh sẽ không để cho Tô Thời Sơ biết quá nhiều chuyện.
“Trong giới đều truyền tai nhau, nói ‘Vị tiểu thư’ kia của Ân Dĩ Mặc đã trở lại.
”
Ánh mắt hẹp dài của Thịnh Vọng chớp chớp, đáy mắt hàm chứa ý cười: “Tôi nghe nói, cô hiện tại là vợ của Ân Dĩ Mặc, chẳng lẽ cô không muốn biết vị tiểu thư kia là ai sao?”
“Tôi có thể giúp cô, coi như chuộc tội lần trước.
”
Tô Thời Sơ suy nghĩ một chút, trong lòng không hiểu sao lại run lên.
…
Tô Thời Sơ ngồi trong xe của Thịnh Vọng, cả đoạn đường đều cúi đầu đùa nghịch ngón tay đặt trên đùi, trong lòng lại cảm thấy lo lắng không thôi.
Thịnh Vọng vừa lái xe, vừa nhìn khuôn mặt của Tô Thời Sơ thông qua kính chiếu hậu.
Bộ dáng của cô vẫn giống như lúc còn đi học, mái tóc dài đen nhánh khẽ bay, tóc con ở hai bên má được vén ra sau tai, đôi mắt trong suốt nở rộ những ánh sáng vụn vặt trong trẻo, trước sau đều giống như một ngôi sao phát sáng, khiến cho anh ta không ngừng hướng đến cô.
Mặc dù, bây giờ Tô Thời Sơ đã kết hôn.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Thịnh Vọng tối đi vài phần.
Thịnh Vọng dẫn cô đến một câu lạc bộ cao cấp, cho dù trước đó Tô Thời Sơ đã từng làm phóng viên, nhưng cũng chưa nghe qua có tồn tại câu lạc bộ này.
“Đây là câu lạc bộ mới mở, trước mắt truyền thông vẫn chưa biết đến nó, bên trong đều là những nhân vật tầm cỡ.
” Thịnh Vọng vừa nói, vừa cầm lấy một chiếc mặt nạ viền màu vàng từ trong tay của bồi bàn, đeo lên cho Tô Thời Sơ.
“Đeo vào đi.
”
Tô Thời Sơ không có phản