Tô Thời Sơ cắn cắn môi dưới, cô nghe ra được ý tứ trong lời nói của Ân Dĩ Mặc, cô quay đầu sang một bên, tức giận không nhìn anh.
Anh có tư cách gì mà đi chất vấn cuộc sống của cô? Bản thân anh không phải rõ ràng đã có vợ ở nhà sao, lại còn ở bên ngoài “Kim ốc tàng kiều” một Tống Thanh Thanh!
Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ trở nên tự tin hơn nói: “Cám ơn Ân tổng đã quan tâm, nam thần Thịnh thật sự rất thân thiện, cũng rất biết cách chăm sóc người khác.
”
“Chờ đến khi giao dịch kết thúc, nói không chừng tôi sẽ cân nhắc sống chung một chỗ với nam thần Thịnh.
”
Giọng nói của cô vang dội, giọng điệu không kiêu ngạo siểm nịnh, tư thái nghiêm túc, giống như là sẽ thật sự có chuyện như vậy.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ của cô, đôi mắt hẹp dài của Ân Dĩ Mặc nhất thời tối sầm lại, sâu không thấy đáy: “Cô còn chưa ly hôn với tôi, mà cô đã chuẩn bị tìm nhà tiếp theo rồi sao?”
Tô Thời Sơ đã hỏng rồi, cô cũng không lo lắng Ân Dĩ Mặc sẽ nổi giận, cô cứng cổ nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ sau khi ly hôn với Ân tổng, cả đời này tôi sẽ không thể lập gia đình nữa sao? Phải thủ tiết cho anh sao?”
Ân Dĩ Mặc khó có được lúc kiên nhẫn nghe cô nói bậy, nhưng càng nghe về sau, mặt anh lại càng tối sầm lại.
Nhìn Tô Thời Sơ kết hôn với người khác, sau này sống cùng với người đàn ông khác, bắt đầu một gia đình mới…
Mới chỉ nghĩ một chút, anh cũng đã tức giận, hận không thể đem người đàn ông kia xé thành hai mảnh, ném thẳng ra biển.
“Không có khả năng!” Ân Dĩ Mặc đột nhiên lên tiếng, giọng nói anh lạnh lùng, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo: “Cô sớm bỏ chủ ý này đi.
”
Tô Thời Sơ ngây người một chút, cô nhìn sắc mặt Ân Dĩ Mặc thâm trầm như nước trước mặt, nhất thời không hiểu được ý tứ của anh.
Nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô, Ân Dĩ Mặc không kiên nhẫn mở mắt, anh đột nhiên đứng dậy, từ trong túi quần lấy ra một thứ gì đó, đi tới trước mặt cô, ngang ngược kéo tay trái của cô.
“Anh làm cái gì…” Tô Thời Sơ vừa nói, một bên vừa cảm giác được trên ngón áp út của cô hình như có thêm một thứ gì đó, lạnh lẽo.
Chờ đến khi Ân Dĩ Mặc buông tay ra, cô cúi đầu nhìn, đó là chiếc nhẫn mà cô đã tặng cho anh.
“Không phải cô bảo tôi làm như vậy sao?”
Ân Dĩ Mặc đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt anh nhẹ nhàng đảo qua, giọng nói bình thản, tâm tình của anh không có bất kỳ d.
a.
o động nào.
Tô Thời Sơ cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, tâm tình của cô rất phức tạp.
Chỉ có cô mới biết, vào buổi chiều lúc cô chuẩn bị quà tặng kia, giữa rất nhiều những cặp tình nhân, chỉ có một mình cô, cầm đủ loại công cụ, cố gắng khắc lên từng đường nét hoa văn trên nhẫn.
Khi đó trong lòng cô mơ hồ chờ mong cùng nhảy nhót, đến bây giờ lại hoá thành từng chút chua xót, trượt vào lồng ngực.
Tô Thời Sơ mím môi, cô cảm thấy có chút uỷ khuất.
“Quá muộn rồi.
” Giọng nói của Tô Thời Sơ nhỏ như muỗi, gần như là không nghe thấy, nhưng Ân Dĩ Mặc vẫn mơ hồ nghe rõ ràng từng chữ.
“Cái gì quá muộn? Là cô sống không được lâu, hay là do chiếc nhẫn này đã rỉ sét? Chỉ cần hiện tại nó vẫn còn đeo trên tay của cô, vậy cũng không tính là quá muộn.
” Ân Dĩ Mặc nói không chút lưu tình, một chút cũng không cho Tô Thời Sơ cơ hội thương tâm.
Một câu nói, khiến những lời nói thương cảm của Tô Thời Sơ cứng rắn nuốt xuống.
Được rồi, cún Ân thật đúng là giỏi phá hư bầu không khí.
Tô Thời Sơ hít hít mũi, cảm xúc khổ sở cùng chua xót vừa rồi của cô tiêu tan không ít, cô sờ sờ chiếc nhẫn trong tay, tâm tình của cô xem như là tốt hơn một chút.
Ân Dĩ Mặc dỗ dành cô xong, anh cũng sung sướng một chút, nhẹ nhàng nhếch đôi môi mỏng, giọng nói trầm thấp của anh từ tính vang lên: “Cô có cái gì muốn hỏi, hôm nay liền hỏi rõ ràng đi, thừa dịp tâm tình của tôi cũng không tệ lắm.
”
Nghe vậy, ánh mắt Tô Thời Sơ lóe lên.
Cô rất muốn hỏi một chút, Tống Thanh Thanh rốt cuộc là người nào đối với Ân Dĩ Mặc, cùng với, vì sao lại nói cô ấy là sinh mạng của anh.
Trịnh trọng như vậy mà thâm trầm bày tỏ rõ tâm ý, làm cho trong lòng người khác rất khó để không tò mò.
Thế nhưng, khi cô nhìn thấy đôi mắt thâm sâu của anh, cô đột nhiên nhụt chí.
Có gì để hỏi? Đôi khi không có câu trả lời mới chính là câu trả