Tô Thời Sơ vừa uống một ngụm nước, nghe được câu nói này của cô, suýt chút nữa phun hết nước ra.
Ân Dĩ Yên nói tào lao cái gì vậy!
Cô cố gắng nuốt nước trong miệng xuống, lúng túng nói: “Dĩ Yên, chị đang nói cái gì vậy…”
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, Ân Dĩ Yên nháy mắt, cũng không định tiếp tục trêu ghẹo, nói: “Được rồi được rồi, không chọc em nữa.
”
Dứt lời, ánh mắt Ân Dĩ Yên dừng lại trên người cô một lát, sau đó mở miệng thăm dò: “Nhìn điệu bộ xa lánh của em với Dĩ Mặc, có phải em lại cãi nhau với nó không?”
Biểu cảm của Tô Thời Sơ cứng đờ, cô im lặng cúi đầu.
Thấy cô không nói lời nào, Ân Dĩ Yên cho rằng mình đã đoán trúng tim đen, cô cầm dĩa trái cây mà Tô Thời Sơ vừa mới bưng lên, lấy một quả dâu tây và cho vào miệng.
“Hai vợ chồng trẻ này cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường, có mâu thuẫn gì thì cứ nói rõ ràng trước mặt với nhau, không nên kìm nén trong lòng, lúc đó sẽ khiến mình giận hơn, mất nhiều hơn được đấy.
”
Ân Dĩ Yên nói rõ ràng và mạch lạc, như thể đang cố gắng giải quyết nút thắt của Tô Thời Sơ, sau đó mỉm cười: “Nói cho chị biết, Dĩ Mặc bắt nạt em vụ gì?”
Tô Thời Sơ ngẩng đầu.
“Trước đây Ân tổng có từng yêu ai không? Hay là, có nữ nhân nào khác hay không?”
Câu này, là hỏi có chủ ý.
Trên mặt Ân Dĩ Yên nhanh chóng hiện lên một tia ngượng ngùng, dù cho cô ta có kiềm chế rất tốt, nhưng vẫn bị Tô Thời Sơ nhận ra.
“Thời Sơ, em không biết sao? Dĩ Mặc là tên tổng giám đốc hệ cấm dục, chưa từng có bất kỳ scandal nào, đương nhiên cũng không hề có mối quan hệ mập mờ nào cả.
Em yên tâm đi, nó chỉ có một mình em thôi, hai đứa rồi sẽ làm lành thôi ấy mà…”
“Em biết hết rồi, Dĩ Yên, chị không cần phải giấu diếm nữa, cô ta tên là Tống Thanh Thanh.
”
Vừa dứt lời, gương mặt Ân Dĩ Yên lập tức trở nên cứng ngắc, căn phòng khách to lớn phút chốc lại an tĩnh trở lại.
“Là ai… nói cho em biết?” Ánh mắt Ân Dĩ Yên loé lên, không còn vẻ tự nhiên vừa rồi, ngược lại có chút hốt hoảng.
Thì ra, tất cả mọi người đều biết, chỉ có mình cô là không biết gì cả!
Tô Thời Sơ mím môi, cố gắng treo lên mặt một nụ cười: “Ai nói cho em biết đều không quan trọng, nhưng bây giờ em đã biết, Ân tổng đã có người trong lòng rồi.
”
Lúc nói những lời này, Tô Thời Sơ cho rằng mình đang rất thoải mái tự do, nhưng trong mắt Ân Dĩ Yên mà nói, là một nỗi chua xót không thể nói nên lời.
Ánh mắt Ân Dĩ Yên kiên định nhìn cô, một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài thật dài.
“Thời Sơ, đôi khi biết quá nhiều chuyện, cũng không phải tốt đẹp gì.
”
Đôi mắt của Ân Dĩ Yên tối sầm lại.
“Dù sao thì! ” Ân Dĩ Yên chuyển đề tài, giọng nói thản nhiên: “Em yên tâm, Ân gia sẽ không để Tống Thanh Thanh bước vào cửa nửa bước.
”
Khi Ân Dĩ Yên nói những lời này, gương mặt cũng trầm xuống.
Chỉ cần nhắc đến Tống Thanh Thanh, cô liền cảm thấy cực kỳ chán ghét, giọng nói dịu dàng thường ngày trở nên lạnh lùng: “Người phụ nữ như cô ta mà muốn gả cho Ân gia sao? Lấy tư cách gì chứ!”
Tô Thời Sơ đã nhìn thấy Ân Dĩ Yên toả sáng rực rỡ trên sân khấu, trên những tấm poster, cũng đã nhìn thấy một Ân Dĩ Yên tiếp đãi cô một cách ấm áp và vui vẻ ở nhà, nhưng lại chưa từng nhìn thấy một Ân Dĩ Yên như vậy.
Đôi mắt rực rỡ của Ân Dĩ Yên bỗng nhiên chìm trong sự lạnh lẽo, mang theo sương giá.
Lạnh lùng và xa lạ.
“Tóm lại, em không cần phải suy nghĩ lung tung.
” Ân Dĩ Yên nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường, một vẻ mặt thân thiện hoà nhã, nói:
“Ân gia chỉ chấp nhận mỗi em là thiếu phu nhân, Ân Dĩ Mặc cũng sẽ không ly hôn với em, em cứ tin chị.
”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tô Thời Sơ cũng vẫn không yên tâm, mong muốn ly hôn của cô ngày càng mãnh liệt hơn.
“Đúng rồi, em đã biết cái gì rồi? Kể chị nghe đi.
” Trên mặt Ân Dĩ Yên vẫn treo một nụ cười hoàn mỹ xán lạn như trước, Tô Thời Sơ không nghĩ ngợi nhiều, thành thật kể hết mọi chuyện mình đã biết.
Nghe xong, Ân Dĩ Yên biết Tô Thời Sơ vẫn chưa phát hiện gì, liền thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nhún vai, bộ dáng như không có gì xảy ra cả:
“Tình cảnh năm đó, rốt cuộc có phải Tống Thanh Thanh đã cứu giúp Ân Dĩ Mặc hay không còn chưa chắc.
Mà nếu đúng đi nữa, thì chẳng lẽ vì báo ân mà nhất định phải cưới cô ta cho