Ân Dĩ Mặc không phải kẻ ngốc, anh có thể nhìn ra được mấy chuyện phát sinh gần đây giống như một chuỗi liên hoàn.
Rốt cuộc là ai dám ở sau lưng anh mà tùy ý làm chuyện xằng bậy?
Buổi chiều, Ân Dĩ Mặc tựa lưng vào ghế lớn trong văn phòng, nhắm mắt ngủ say.
Sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt sắc sảo như điêu khắc, sắc mặt nhàn nhạt, cánh tay thả lỏng trên ghế, ngón tay thon dài gõ nhẹ không theo tiết tấu nào, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Anh thờ ơ lấy điện thoại di động ra, ngón tay thuần thục mở số điện thoại của Tô Thời Sơ, gửi một tin nhắn cho cô.
[Đang làm gì vậy?]
Bởi vì vết thương ở đầu nên Ân Dĩ Mặc cho Tô Thời Sơ nghỉ dưỡng nửa tháng, bây giờ vẫn còn đang trong kỳ nghỉ.
Thật không ngờ nhận được tin nhắn của Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ cảm thấy có chút kinh ngạc.
[Đang thu dọn đồ đạc, đến bệnh viện một lát.]
[Tái khám?]
[Đi thăm bố tôi.]
Ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động mơ hồ chiếu lên mặt của Ân Dĩ Mặc, dưới cằm đột nhiên căng thẳng, ánh mắt đen kịt.
…
Tô Thời Sơ mua một ít hoa quả Tô Thắng Quốc thích ăn, tìm Lâm Hoài hỏi thăm địa chỉ bệnh viện hiện tại của Tô Thắng Quốc, bắt xe đến.
Khoảng thời gian trước quá bận rộn, từ khi biết được bố cô chuyển viện đến bây giờ, cô chưa đến thăm ông được lần nào, vừa hay nhân lần này Ân Dĩ Mặc cho cô nghỉ phép lâu như vậy, cô muốn đến thăm ông một chút.
Đứng ở cửa phòng, Tô Thời Sơ có chút lo lắng.
Dù sao sau khi Tô Thắng Quốc thoát khỏi nguy hiểm, cô vẫn chưa đến gặp ông, chỉ liên lạc ngắn gọn qua điện thoại.
Đẩy cửa đi vào, Tô Thắng Quốc đang nghỉ trưa, ông nằm trên giường bệnh ngủ rất an ổn, xung quanh đều là các thiết bị y tế theo dõi sức khỏe.
Tô Thời Sơ nhìn thấy cảnh này, hốc mắt lập tức ướt đẫm.
Cô hình như đã rất lâu không nhìn thấy Tô Thắng Quốc tràn đầy sức sống như vậy.
Trong trí nhớ của cô, Tô Thắng Quốc cường tráng cao lớn, mỗi ngày khi tan tầm trở về đều mua cho cô mấy món đồ ăn vặt hoặc những món đồ chơi nhỏ.
Còn hay cùng cô ngồi xếp bằng trên giường nói chuyện.
Cũng sẽ vui vẻ khi nhìn thấy thành tích học tập của cô, tự hào như một đứa trẻ.
Cô lại càng cố gắng trở thành niềm kiêu ngạo của Tô Thắng Quốc.
Những ngày tháng đó dường như đã xuất hiện rất lâu trong kí ức của cô.
Vận mệnh giống như không buông tha cho cô, coi cô như một trò đùa, muốn đè bẹp Tô Thời Sơ xuống đáy, xem thử cọng rơm như cô chống cự được bao lâu.
Tô Thời Sơ hít một hơi thật sâu, đè nén nước mắt đọng lại ở trong đáy mắt, hắng giọng: “Ông già, mấy giờ rồi mà còn ngủ sao?”
Người đàn ông lớn tuổi nằm trên giường khẽ run, chậm rãi mở mắt ra nhìn xung quanh, đáy mắt tràn đầy sự tang thương vì trị liệu mệt mỏi, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Thời Sơ, ánh mắt lập tức sáng ngời:
“Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, con còn biết đường đến thăm bố à?”
“Còn không phải là dạo gần đây con được thăng chức tăng lương sao.
Nếu không cố gắng kiếm tiền làm sao có thể mua đồ ăn ngon cho bố?”
Tô Thời Sơ cười cười, quay người né ánh mắt của Tô Thắng Quốc, lặng lẽ lau đi khóe mắt ướt át, đặt hoa quả vừa mua lên bàn.
“Muốn ăn cái gì, con gọt cho bố một quả táo nhé?”
“Cái nào cũng được, chỉ cần là của con gái gọt thì đều ngon.” Tô Thắng Quốc cười tươi, ánh mắt híp thành một khe hở nhỏ.
Cả đời Tô Thắng Quốc gập ghềnh không thuận lợi, có thể nói điều may mắn nhất trong cuộc đời ông là nhặt được Tô Thời Sơ, đây có lẽ là món quà lớn nhất mà ông trời tặng cho ông.
Khóe môi Tô Thời Sơ cong lên, xoay người rời khỏi phòng bệnh, đi đến nhà vệ sinh rửa trái cây.
Nhìn cô rời đi, nụ cười ở khóe môi Tô Thắng Quốc vẫn không giảm đi.
Mười năm trước, khi ông nhặt được Tô Thời Sơ, vốn dĩ ông vẫn còn thấy do dự.
Nhưng khi Tô Thời Sơ mở mắt nhìn ông, đôi mắt to long lanh xinh đẹp, nước mắt chảy không ngưng, trong suốt sạch sẽ, hoàn toàn khiến cho người khác động lòng.
Lúc ấy, ông nhất thời xúc động, không quan tâm cuộc sống của mình có bao nhiêu khó khăn, kiên quyết nhận cô về nuôi.
Mấy năm nay, tuy rằng ông không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng may mắn thay cũng không để đứa nhỏ này chịu khổ.
Bây giờ nhìn thấy cô