Sau khi biết được tên của người trước mặt, Tô Thời Sơ mới tập trung quan sát, thì ra người này chính là Ân Dĩ Yên – một nhà thiết kế thời trang xinh đẹp và nổi tiếng.
“Thì ra Ân tiểu thư và Ân tổng là người một nhà...” Tô Thời Sơ hơi ngạc nhiên.
Chẳng trách cô ngạc nhiên, từ nhỏ Ân Dĩ Yên đã quyết tâm không dựa vào cây đại thụ Ân thị, đến giờ vẫn chưa từng công khai bối cảnh gia đình mình, vừa tốt nghiệp đã tự mình khởi nghiệp, thành lập thương hiệu quần áo của riêng mình, bây giờ đã là kiệt xuất trong ngành thiết kế.
“Suỵt, đừng để lộ bí mật này ra ngoài!” Ân Dĩ Yên điều chỉnh tâm trạng, không định so đo quá nhiều với Tô Thời Sơ, nháy mắt với cô.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi do quá căng thẳng mà nhận nhầm người, Tô Thời Sơ vừa hối hận vừa áy náy, muốn mở miệng nói gì đó thì cửa phòng ở tầng trên đột nhiên mở ra.
Ân phu nhân vừa nhìn đã biết đã có tuổi, khóe mắt có ít nếp nhăn nhưng làn da được bảo dưỡng rất tốt.
Nụ cười trên mặt cũng rất hiền từ, lúc nhìn thấy Tô Thời Sơ, ánh mắt bà càng sáng ngời.
“Đây là con dâu của mẹ à? Thật xinh đẹp.”
Giọng nói Ân phu nhân tuy già nhưng lại có một cảm giác lắng đọng của năm tháng, vốn dĩ trái tim Tô Thời Sơ còn đập thình thịch, nhưng lúc này đã bình tĩnh lại.
Ân phu nhân được người giúp việc đỡ từ từ xuống dưới lầu, lúc ngồi ở ghế chính, bà mới bắt đầu cẩn thận đánh giá Tô Thời Sơ.
Hôm nay Tô Thời Sơ ăn mặc rất sạch sẽ, áo thun trắng phối với một chiếc quần jeans.
Mái tóc dài buông xõa sau vai khiến khuôn mặt cô càng thêm thanh tú và tinh xảo.
Tuy rằng không trang điểm nhưng nhìn ra được khuôn mặt rất tốt, rất thuần khiết, là kiểu khiến người khác thoải mái.
Cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Ân phu nhân, Tô Thời Sơ hơi ngẩng đầu, vô cùng đàng hoàng gật đầu:
“Cháu chào dì.”
Thấy cô hiểu chuyện, trong lòng Ân phu nhân càng hài lòng, ánh mắt chuyển đến Ân Dĩ Mặc , bà thấy anh vẫn là dáng vẻ hận sắt không thành thép thì không khỏi thở dài.
“Dĩ Mặc , mau xin lỗi Thời Sơ!”
Lời này vừa nói ra, Tô Thời Sơ giật mình, chuyện gì vậy?
Ân Dĩ Mặc như thể đã đoán được từ trước, ánh mắt hời hợt lướt nhẹ qua Tô Thời Sơ, cũng không định làm trái ý Ân phu nhân, từ từ mở miệng:
“Tô Thời Sơ, tôi...”
“Điều này không thể được!” Tô Thời Sơ sợ hãi kêu thành tiếng, ngắt lời Ân Dĩ Mặc , xấu hổ đi tới trước mặt Ân phu nhân.
Cô lúng túng xoa tay: “Dì à, Ân tổng cứu cha cháu trong lúc dầu sôi lửa bỏng, còn khống chế dư luận bảo vệ cháu.
Là cháu nên nói cảm ơn anh ấy mới đúng, làm sao có thể để anh ấy xin lỗi cháu được? Ân tổng cũng không có làm chuyện gì có lỗi với cháu, dì cũng đừng làm khó anh ấy.”
Ân Dĩ Mặc nhếch môi, không sai, xem ra cô vẫn hiểu được nên đứng về phía nào.
“Thời Sơ, cháu đừng nói thay thằng nhóc này, dì là mẹ nó, chẳng lẽ dì không hiểu nó sao?”
Ân phu nhân lườm Ân Dĩ Mặc , không tiếp tục làm khó anh, bà kéo tay Tô Thời Sơ, trong mắt chứa đựng yêu thương:
“Dĩ Mặc là đứa độc đoán, không hiểu con gái, nếu sau này nó bắt nạt cháu thì nhớ nói cho dì biết.”
Ngữ điệu Ân phu nhân nhẹ nhàng và tinh tế, trong mắt Tô Thời Sơ cũng hơi xúc động: “Ngài yên tâm, Ân tổng đối với cháu rất tốt, sau này anh ấy nhất định còn sẽ đối xử với cháu tốt hơn.”
Mí mắt Ân Dĩ Mặc giật giật: Ai bảo cô ở đây hứa hẹn thay tôi đấy?
Bầu không khí trong phòng khách yên bình, thấy họ trò chuyện cũng đã ổn thỏa, Ân Dĩ Yên cười mở miệng: “Thời Sơ, em có muốn đến phòng chị xem một chút không? Chị có mấy ý tưởng thiết kế trang phục mới, đang lo lắng không biết chia sẻ với ai, có muốn trò chuyện với chị không?”
Nghe vậy, trong mắt Tô Thời Sơ lộ ra vẻ hứng thú, nhưng lại khó xử nhìn Ân Dĩ Mặc , ý tứ trong mắt rõ ràng là đang xin chỉ thị: ‘Tôi có thể đi không?’
Ân Dĩ Mặc phất tay, đối phương lập tức như được đại xá, kéo khuỷu tay