Cử động tay chân đã cứng đờ, cô nghiêng cổ, sau đó cô đứng lên, lặng lẽ đến cạnh cửa nghe ngóng bên ngoài, thấy không có bất cứ động tĩnh gì, cô bèn mở cửa, nhanh như chớp chạy ra ngoài……
Trong phòng điều khiển, một đám nhân viên an ninh nhìn vào camera theo dõi cười ha hả không ngừng.
“Cô gái này thật đáng yêu!”
“Đầu năm nay mấy cô gái nhỏ thật dễ lừa! Cô ta thật sự tin lời chúng ta nói?”
Bạch Tưởng quay không phải cảnh gì quan trọng, hơn nữa bọn họ chặn tin nhắn của Bạch Tưởng, nên đã sớm biết chân tướng, có điều…… Rõ ràng thủ trưởng muốn báo thù, tất nhiên các nhân viên an ninh phải phối hợp.
Thật lâu sau đột nhiên có người mở miệng: “Nhưng chọc tới vị kia, xử phạt như vậy cũng coi như nhẹ.”
“Haiz, các anh có cảm thấy lần này Đế thiếu rất khoan dung?”
Lời này chính là sự thật.
Lập tức một đám bảo vệ quay sang nhìn người vừa nói chuyện.
“Ai ai, các anh nhìn tôi làm gì?”
“Dám nói xấu sau lưng Đế thiếu, lá gan cũng thật lớn……” Có người vỗ vỗ bờ vai anh ta.
Nghĩ đến vị kia, lập tức bảo vệ cảm thấy sau lưng như bị kim chích, anh ta đứng ngồi không yên, lẩm bẩm nói: “Tôi, tôi chưa nói gì cả!”
……
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự.
Duật Cảnh Viêm và Duật Ưu Toàn tách ra trước cửa phòng ngủ của mỗi người.
Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, cô gái xinh đẹp yếu ớt, đứng trong căn biệt thự mang theo không khí cổ xưa, trông như một bức tranh đã cũ kỹ..
Duật Cảnh Viêm vừa mới xoay người, liền nghe thấy tiếng kêu phía sau.
“Anh.”
Duật Cảnh Viêm quay đầu. Dưới ánh đèn, cô gái nắm chặt ipad, nhốt mình trong thế giới nhỏ, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, mở miệng, “Anh trêu chị ấy.”
Trên mặt khuôn mặt nghiêm nghị của Duật Cảnh Viêm có dấu hiệu sắp mất bình tĩnh, anh không nghĩ tới em gái luôn không để ý tới người khác, thế nhưng lại để ý hết hành động của anh.
“Vì sao?” Cô gái dò hỏi tới cùng.
Ngược lại dưới đáy lòng Duật Cảnh Viêm có chút xấu hổ, tuy vậy trên mặt anh vẫn không gợn sóng.
“Em biết.” Hiển nhiên cô gái không phải trả lời vấn đề mình mới hỏi, mà nói tiếp, “Chị ấy, giống bà ấy, chị ấy, xui xẻo,
anh, vui vẻ.”
Lời nói hỗn loạn, nhưng rõ ràng Duật Cảnh Viêm hiểu.
Anh không đáp lại những lời này, giọng điệu trầm trầm mở miệng: “Ưu Toàn, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến gặp bác sĩ.”
Anh xoay người mở cửa, trước khi tiến vào phòng ngủ, lời nói của cô gái lại truyền tới, “Anh, chị ấy không phải bà ấy.”
Bước chân Duật Cảnh Viêm dừng một chút, sau đó mới đi vào phòng mình.
Chị ấy không phải bà ấy.
Anh biết.
Nhưng hôm nay, anh hơi mất khống chế.
Cô gái đó cùng lắm cũng chỉ có chút hồ đồ lại có chút thông minh, không ngờ anh lại giận chó đánh mèo lên đối phương.
Duật Cảnh Viêm cụp mắt, lông mi thật dài che khuất ý lạnh vùi sâu trong đáy mắt.
……
Sáu giờ sáng.
Bạch Tưởng thở hồng hộc không ngừng, bây giờ cô vẫn còn run rẩy vì kinh hãi, cuối cùng cũng về tới phòng trọ rồi.
Thẳng đến khi co người trong ổ chăn, cô vẫn cảm thấy phía sau như đang có người đuổi theo.
Đế thiếu!
Mai cô có nên bỏ trốn không? Ở trong thành phố này, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bắt!
Trong nơm nớp lo sợ, cô mơ mơ màng màng ngủ mất.
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, một ngày nóng nực nữa lại tới. Đột nhiên trong khu dân cư cũ nát truyền ra tiếng gầm giận dữ: “Mẹ nó, hóa ra là đang chơi tôi!”
Dựa vào trí thông minh của cô, không khó để nghĩ ra nếu những người đó không buông tha cô, cô căn bản không có khả năng chạy thoát dễ dàng như vậy!
Ngày thường cũng không đến nỗi, nhưng lần này lại bị sợ hãi làm cho ngu ngốc nằm đó đến sáu tiếng đồng hồ mới kịp phản ứng!
…………….