Khế Ước Hào Môn

Tốt nhất vĩnh viễn đều hận như vậy (2)


trước sau

Trong hội trường, bầu không khí áp lực vô cùng.

Hai phía của chiếc bàn, người của Dringlewapen cùng Tín Viễn đều tự ngồi xuống, trong nháy mắt nhìn thấy Giang Dĩnh, Tần Mộc Ngữ trầm tĩnh như nước, hơi hơi vuốt cằm. Còn ánh mắt của Giang Dĩnh thì khẽ chuyển động hai cái, ánh mắt rất phức tạp, ngay sau đó lực chú ý đã không còn ở trên người Tần Mộc Ngữ. Bởi vì Thượng Quan Hạo đang từ cửa bước vào, khí thế vương giả lạnh lùng của anh trong phúc chốc bao trùm cả hội trường.

Đợi cho vị quan chức cao cấp của chính phủ đi vào, cuộc đấu thầu mới chính thức bắt đầu.

Hai bên thay nhau trình bày dự án, tài ăn nói của Giang Dĩnh cực kỳ tốt, phần thuyết trình cũng làm tương đối đẹp mắt, cho nên thời điểm ánh sáng từ máy chiếu dần tối đi, mọi người xung quanh đều vỗ tay, sườn mặt tuất dật góc cạnh của Thượng Quan Hạo biến mất trong bóng tối.

Tần Mộc Ngữ đứng lên, máy chiếu lại một lần nữa sáng lên, thời gian báo cáo của Dringlewapen bắt đầu, tài liệu báo cáo cũng đã đưa đến tay các vị lãnh đạo.

Thượng Quan Hạo nhìn lên, ánh mắt thâm trầm đem bóng dáng của cô bao phủ lấy.

Giọng nói êm tai của cô truyền tới, không nhanh cũng không chậm, các chi tiết đều được làm rất cẩn thận, có thể nhìn ra được suy nghĩ tinh tế của cô. Sáng tạo có, thực lực cũng có, chính là đối mặt vớt tất cả tập đoàn lớn của thành phố Z, Dringlewapen chỉ là một công ty mới chưa thích ứng được với thị trường, đánh giá như vậy giống như là chém giết, lựa chọn một cách gian nan. Hơn nữa gần đây còn có vụ ồn ào liên quan đến việc chọn nhân viên của Tín Viễn, khiến cho hai bên đều có cảm giác giương cung bạt kiếm.

Hình chiếu tối dần, toàn bộ hội trường lại một nữa sáng lên.

Sau khi kết thúc phần báo cáo, trong lòng bàn tay của Tần Mộc Ngữ có một lớp mồ hôi lạnh.

Lúc trước tiếp nhận Tần thị, cô đối với phương diện quản lý hoàn toàn không có chút kiến thức nào, lại không không bao giờ đề cập đến phương án ra tăng đối ngoại để nâng cao năng lực. Cô của bây giờ là do một tay người kia dạy dỗ, sự sắc bén của cô bây giờ, đã làm Thượng Quan Hạo ngạc nhiên.

“Tần tiểu thư, tôi muốn hỏi một chút, phong cách làm việc của Dringlewapen luôn như thế này sao? Thời gian gần đây luôn nhằm vào việc chọn nhân viên của Tín Viễn, các người nhọc lòng tố giác nặc danh, nhưng Tín Viễn chỉ đình công hai ngày thì liền khôi phục lại hạng mục, phương diện này của Dringlewapen, có phải hay không cũng có vấn đề?”

Tần Mộc Ngữ nhẹ giọng mở miệng: “Về vấn đề này ngài có thể hỏi trở lý của tôi, ở Anh, việc chọn nhân viên diễn ra vô cùng nghiêm khắc, Dringlewapen không bao giờ xuất hiện vấn đề giống như vậy, còn về chuyện tố cáo, cũng chưa từng phát sinh.”

Một tiếng cười nhạo, từ phía đối diện truyền đến.

“Bản thân không là chuyện sai trái, thì liền có thể nghi ngờ Tín Viễn sao?” Giang Dĩnh cười nhẹ hỏi, “Cho là việc chọn nhân viên có vần đề, thì đó cũng là chuyện từ vài năm trước, rất nhanh chuyện đó đã được sửa lại cho đúng, Tần tiểu thư vì sao không chịu bỏ qua chuyện nào? Nói về thực lực, thì tầm ảnh hưởng của Tín Viễn ở thành phố này đã chứng minh tất cả, nhưng còn Dringlewapen thì thành tựu đều ở bên Anh, đối với thị trường và
thị yếu ở Trung Quốc rốt cuộc có bao nhiêu hiểu biết?”

Ánh mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn Giang Dĩnh, thản nhiên nở một nụ cười, nhẹ giọng như là tự nói với chính mình.

“Tôi còn nghĩ báo cáo vừa rồi mọi người đều đã nghe hết... Hoá ra là không phải.”

Phần đầu tiên của báo cáo cô đã phân tích bối cảnh và tình trạng, Dringlewapen mơ ước thị trường Trung Quốc rất nhiều năm, giờ phút này quyết định đổi trọng tâm về đây, nhất định là chuẩn bị rồi mới đến, làm sao có thể không căn cứ vào cái gì.

Hội đồng giám định của chính phủ nhíu mi, đập bàn, duy trì sự yên tĩnh của hội trường.

Sắc mặt Gianh Dĩnh biến thành khó coi, cô tựa vào ghế, vụng trộm nhìn thoáng qua sắc mặt của Thượng Quan Hạo, anh thản nhiên mím môi không nói một tiếng nào, giống như anh mới là người đưa ra quyết định cuối cùng. Mà ở phía đối diện, Lisa đang thấp giọng giải thích tình hình cho những người ở bên cạnh, những người mắt màu lam sau khi nghe xong, mi tâm dần dần giãn ra, phương án của bọn họ không thể chê vào đâu được, suốt một tuần lễ thức trắng đêm, thảo luận và tính toán một cách tốt nhất có thể.

Tín Viễn quá khinh địch.

Sau đó người của chính phủ hỏi Dringlewapen một ít vấn đề, Tần Mộc Ngữ trả lời một cách thật hoàn mỹ, mà cũng những vấn đề đó khi chuyển sang Tín Viễn, Giang Dĩnh lại trả lời không lưu loát, trong lòng bàn tay cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của người đàn ông ngồi bên cạnh.

“Giang tiểu thư không thể trả lời vấn đề này sao? Như vậy phương án đầu tiên của Tín Viễn có thể lấy gì ra làm lợi thế để có thể đảm nhận lần đấu thầu này?”

Một trận trầm mặc đến hít thở không thông, người ở phía dưới muốn lên tiếng, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Giang Dĩnh ngăn cản.

Mà người đàn ông ngồi im lặng bên cạnh, cuối cùng cũng mở miệng.

“Phương án thứ nhất này đúng là không hề xác thực, đây là sai lầm lớn nhất, tôi sẽ bảo mọi người sửa.” Trong mắt Thượng Quan Hạo đầy vẻ muốn thanh minh, cùng tiếng nói từ tính vang vọng trong hội trường.

Xung quanh đều ồ lên.

Sai sót này từ mấy ngày trước anh đã nhìn ra, chỉ là không nói cho bọn họ.

Giang Dĩnh mở to hai mắt nhìn, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt.

Cô biết, cô đương nhiên biết, sai lầm như vậy sao Thượng Quan Hạo lại không nhìn ra... Anh đang làm cái gì? Vô duyên voi cớ đem cơ hội tặng cho Dringlewapen, đơn giản là chỉ vì người phụ nữ ngồi ở bàn đấy diện sao?

Bàn tay trắng noãn trên bàn rất nhanh nắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh của Giang Dĩnh tái nhợt, vài người trong hội đồng giám định gật gật đầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện