Em vẫn đối với anh rất hận như vậy sao?
“Lam Tử Kỳ, anh chuẩn bị quần áo cho tôi làm gì? Lát nữa ăn xong tôi sẽ trở về nhà trọ, lúc đó có quần áo để thay.” Dù sao cũng có chút mệt mỏi, ánh mắt cô lướt qua túi to túi nhỏ trên giường nói lạnh nhạt.
Đưa?
“Là khách sạn chuẩn bị, em cho rằng tôi mua sao? Nhanh lên, tôi sắp chết đói.” Lam Tử Kỳ nói ngắn gọn mà mạnh mẽ, có vẻ không kiên nhẫn.
Tần Mộc Ngữ giật mình: “À…” Cô hơi xấu hổ, nhẹ nhàng trả lời anh: “Được, tôi lập tức xuống.”
Cô thay quần áo trong phòng tắm, tạo lại kiểu tóc đơn giản, không trang điểm thêm đã rất đẹp. Cô nhìn vào gương với con mắt rất kinh ngạc, giống như quay lại tuổi trẻ của mình. Xuống lầu, đi lại trong đại sảnh một lúc mới thấy chỗ Lam Tử kỳ đang ngồi.
Quả nhiên đồ ăn hơi nguồi nhưng cô vẫn thấy rất ngon, dù sao cũng đã mệt mỏi một ngày một đêm.
“Uống chút rượu đi, sẽ giúp buổi tối ngủ ngon, nhưng chỉ được uống một chút…” Tay áo Lam Tử Kỳ đã xắn lên, đem ly rượu hồng đưa cô rất tao nhã. “Cũng giúp dưỡng nhan sắc.”
Tần Mộc ngữ buông chiếc đũa, do dự một chút, vẫn tiếp nhận ly rượu.
“Cũng tốt, tôi rất muốn nghỉ ngơi một chút.” Có chút hoảng hốt trong ánh mắt của cô, dừng chất lỏng trong ly, nhẹ nhàng nói: “Làm việc ở Drinlgewapen suốt bốn năm không được nghỉ ngơi, mấy ngày anh cho nghỉ thì tôi đều vào bệnh viện chăm sóc Tiểu Mặc hoặc dành cho anh, cũng coi như không thua thiệt. Nhưng hai tháng này tôi không cách nào đến công ty giúp anh, anh cũng đừng để ý.”
Lam Tử Kỳ im lặng, cúi đầu không nói gì.
“Không đi làm nữa thì em muốn làm gì? Có kế hoạch không?” Anh lấy dao cắt thịt trong đĩa, lơ đãng hỏi.
Tần Mộc ngữ lắc đầu, ánh mắt có chút yếu ớt: “Tôi không biết mình có thể làm gì, nhưng không thể để miệng ăn núi lở… tính sau vậy…”
Cô cắn đỏ bừng môi, lại buông ra, rồi bưng ly rượu đỏ lên uống một ngụm.
"Tần Mộc ngữ…" Lam Tử Kỳ thản nhiên kêu một tiếng, đôi mắt hẹp dài thâm thúy ngước lên.
“Ừm?” Động tác của cô không ngừng, đôi mắt lo lắng ngước lên nhìn về phía Lam Tử Kỳ.
“Chúng ta hẹn hò đi.” Anh thản nhiên nói ra một câu.
“Khụ khu…” Tần Mộc Ngữ bị sặc rượu ở cổ họng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong khoang miệng thơm cay tinh khiết mùi rượu, khí quản lại khó chịu muốn chết. Cô buông ly rượu xuống, che miệng lại ho như chuyện kinh thiên động địa.
Ở bên kia bàn ăn, sắc mặt Lam Tử Kỳ thoáng thay đổi, thầm rủa một tiếng ở trong lòng, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
… Đây là phản ứng của cô?
… Thoạt nhìn thật đúng là đáng đánh đòn.
“Khụ khụ…” Tần Mộc Ngữ điều chỉnh lại hơi thở, xấu hổ hỏi: “Anh… anh vừa nói cái gì?”
Sắc mặt Lam Tử Kỳ xanh mét, tiếp tục cắt thịt trên đĩa: “Em nghe không hiểu tiếng Trung à? Muốn tôi dùng tiếng Anh nói lại một lần nữa sao?”
"Không, không phải... " Tần Mộc Ngữ phát xấu hổ, mặt đỏ lên thiếu điều muốn ngất đi.
Cô hòa hoãn hơi thở một chút, mắt nhíu lại nhìn anh: "Lam Tử Kỳ, tôi biết là anh hay nói giỡn."
“Tôi phải làm gì em mới không nghĩ là tôi đùa?” Đôi mắt lãnh liệt của anh ngước lên nhìn chằm chằm cô. “Buông tha cho em, bỏ mặc em, để em tự sinh tự diệt, tốt nhất là để cho Thượng Quan Hạo đùa chết em cũng không nhúng tay, như vậy mới cho rằng tôi
không đùa? Tần Mộc Ngữ, là tôi đối xử với em quá tốt cho nên em cảm thấy Lam Tử Kỳ tôi thật sự không muốn gì?”
Đôi môi Tần Mộc Ngữ tái nhợt, hoàn toàn nghẹn lời.
“Tôi… không có ý như vậy.” Sắc mặt cô đỏ lên, không thể giải thích.
Sắc mặt Lam Tử Kỳ vẫn xanh mét như trước, chỉ cảm thấy bữa cơm này ăn không vào, buông dao nĩa, đạm mạc nói: “Đưa ly rượu cho tôi.”
Tần Mộc Ngữ hơi run sợ, vội vàng cầm lấy ly rượu đưa cho anh.
Lam Tử kỳ cầm ly rượu quơ quơ, hỏi cô: “Em đã uống bao nhiêu?”
Tần Mộc Ngữ ngẩn người: “Tôi… chưa uống nhiều.”
Cô vừa mới uống một chút đã bị câu nói kia của anh làm cho sợ tới nghẹn họng, rượu mới tới cổ họng đã bị phọt ra, lượng nuốt vào cũng không có bao nhiêu. Lúc này Lam Tử Kỳ mới gật đầu, trong lòng hài lòng một chút lại cầm lấy dao nĩa: “Được… vậy xem như là trừng phạt.”
Trừng… trừng phạt?
Tần Mộc Ngữ nghe không hiểu ý tứ của anh.
“Lam Tử Kỳ, anh có thể nói rõ hơn được không?” Cô có cảm giác không tốt, gương mặt xuất hiện một chút đề phòng.
“Không cần tôi nói rõ,” Lam Tử Kỳ đạm mạc ngước mắt nhìn cô: “Chờ lát nữa tự em sẽ cảm nhận được.”
...
Tự mình cảm nhận.
Quả nhiên không quá 10 phút, Tần Mộc ngữ cũng đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của anh.
“Lam Tử kỳ, anh mở hệ thống sưởi trong xe sao?” Cô không nhịn được liền hỏi.
“Không mở.” Lam Tử Kỳ lạnh nhạt nhìn lướt qua, tiếp tục lái xe. “Muốn mở thì em tự mỏ, xe của tôi em cũng quen thuộc, không cần tôi nói cho em chốt mở ở đâu.”
Nhưng là... Nhưng là căn bản là không phải vấn đề này.
Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy mặt mình rất nóng, không biết có đỏ hay không. Cô nhẹ nhàng áp mu bàn tay lên mặt muốn xem độ ấm, cũng không nghĩ một lát sau cả người đều nóng bừng giống như phát sốt, cả người rất khó chịu.
Cô không còn cách nào, chỉ có thể hạ cửa kính xe xuống, đưa mặt lên hít thở không khí lạnh bên ngoài.
Như vậy mới có thể tốt hơn một chút.
Mặt Lam Tử Kỳ không biến sắc, ánh mắt nhàn nhạt quan sát phản ứng của cô, khượt tay chống vào cửa kính xe, ngón tay tao nhã để ở khóe môi, một tay lái xe, kiêu căng mà tiêu sái.
Cơ thể cô càng ngày càng xao động mãnh liệt, Tần Mộc Ngữ dựa đầu vào cửa kính xe, muốn ngủ cho qua đi nhưng rất khó chịu không thể ngủ.
“Lam Tử Kỳ, trừng phạt anh nói rốt cuộc là gì? Tại sao tôi lại như thế này?” Cô nhịn không được mở miệng hỏi, lúc này mới phát hiện ngay cả cổ họng của cô đều đã khàn khàn, có một chút tê dại.
Cô kinh ngạc một chút, nhẹ nhàng kéo cổ áo, dường như đã hiểu ra điều gì đó.