Nghĩ ra một lý do tốt, Tần Mộc Ngữ bước đến mở cửa.
Nhưng thật lạ, tay nắm cửa không hề chuyển động, cô cúi đầu nhìn xuống tay, cố gắng xoay nhưng vẫn không mở được cửa.
Cô nhíu mày, đưa mắt lên nhìn mới phát hiện rèm cửa màu lam trên cửa phòng bệnh không biết từ lúc nào đã bị kéo xuống dưới, nên không thể nhìn thấy bên trong. Cô dùng hai tay cố gắng xoay chốt cửa, nhưng dường như cửa đã bị chèn lại, không giống như khóa trái.
“Lộ Lộ, cô có ở đó không?” Tần Mộc Ngữ gọi người giúp việc, chậm rãi nhíu mày, “Tiểu Mặc? Con có bên trong không?”
Cô nghi hoặc, lùi lại vài bước nhìn qua kẽ hở ở cửa, thật sự bên trong trống không.
Nếu bên trong có người, vậy vì sao mãi không đi ra?
Cô bắt đầu gọi cho người giúp việc, nhưng tắt máy.
Tần Mộc Ngữ hoảng hốt chạy tới phòng trực hỏi y tá, các y tá lúc đầu còn không không tin, nói buổi trưa còn thấy thấy người giúp việc dắt Tiểu Mặc đến vườn hoa đi dạo, Tần Mộc Ngữ vẫn kiên trì, các cô y tá mới đi theo tới phòng bệnh để xem tình hình.
Một bác sỹ nam hung hăng đá văng cửa, mới phát hiện có một mảnh gỗ chặn ở cửa, bên trông người giúp việc ngã ở trên giường.
Mọi người đều bất ngờ!
“Lộ Lộ.... Lộ Lộ!” Tần Mộc Ngữ chạy tới ngồi xổm xuống, nhẹ tay vỗ nhẹ vào mặt cô ta, vô cùng lo lắng hỏi, “Cô mau tỉnh lại! Mau nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại bị ngất ở đây? Tiểu Mặc đâu?”
Người giúp việc dần tỉnh táo trở lại.
Cô xoa xoa mắt, đờ đẫn nhìn xung quanh: “Tần tiểu thư..”
“Tôi...” người giúp
việc ôm đầu, có chút thống khổ, “Lúc trưa, tôi đưa Tiểu Mặc ra công viên chơi về, Tiểu Mặc nói muốn ở trong phòng bệnh, lúc Tiểu Mặc ngủ trưa, tôi ở bên cạnh ngủ gật, sau lại như có người đánh.. Nên tôi cái gì cũng không biết..”
Nói xong ánh mắt cô ta mở lớn, nhìn lên trên giường, không một bóng người.
“Tiểu Mặc đâu?” Người giúp việc run run hỏi một câu.
Tần Mộc Ngữ khiếp sợ đứng tại chỗ, tay chân lạnh lẽo, cả người run nhè nhẹ.
“Tại sao lại có thể như vậy? Hay là thằng bé đợi cô ngủ rồi tự chạy xuống vườn hoa chơi, thằng bé hay nói đùa với cô là lấy mảnh gỗ chặn vào cửa, sợ cô đuổi theo?” Một người bảo vệ nhíu mày nói.
“Đúng vậy, rất có thể, tôi cũng thấy có khả năng này..” Có người nhẹ giọng nói thêm vào.
Không...
Không có khả năng đấy...
Tần Mộc Ngữ trong lòng biết rõ, Tiểu Mặc rất ngoan, sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt như tờ giấy, hai lần bị bắt cóc bốn năm trước khiến cho cô thực sự mẫn cảm với những chuyện này, cô theo bản năng lấy điện thoại ấn một dãy số, vài lần đều không được.
Đúng thế, cô muốn báo cảnh sát.