“Đây là một giao dịch, nếu là cô làm, chúng tôi vốn không cần những việc này,” ngón tay già nua gõ gõ trên mặt bàn, Ngự quản gia nói giọng khàn khàn, “Cô trước tiên hãy thừ nhận chuyện này, sau đó, con cô mới có thể trở về.”
Ánh mắt yên lặng của Tần Mộc Ngữ nhìn ông ta, khí thế cùng năng lực cũng mất đi, cả người run rẩy.
“Các ông lấy thằng bé uy hiếp tôi, phải không?” Ánh mắt cô đỏ lên, mang theo uy hiếp cùng oán hận nhìn ông ta.
Ngự quản gia không trả lời.
Ngón tay của cô nắm chặt lại, gần như đâm vào lòng bàn tay, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, cười khổ một tiếng, cố gắng đề nén nước mắt nhìn ông ta, mang theo hận ý nói: “Tôi thật không biết án tử của Tần Cẩn Lan rốt cuộc có quan hệ gì với các người, tại sao các người lại phải ép tôi? Ngự tiên sinh, ông muốn tôi làm cũng nên nói cho tôi biết lý do phải không? Ông mau nói... Nói ra tôi mới biết được vì sao ông muốn như vậy.”
Ngự quản gia bưng lên một tách trà, uống một ngụm, hương trà bay bốn phía, lông mày nhướn lên.
Chân tướng thật sự của chuyện này... Có lẽ không giấu giếm được người phụ nữ này.
Nói cho cô ta biết, lại lấy lợi thế uy hiếp cô ta, cho dù có khiến cô ta sụp đổ, chuyện của thiếu gia, cũng không thể cứ vậy mà bị lộ tẩy.
***
Hiện trường đang thi công huyên náo, tro bụi khắp nơi, vài người bị thương đang được chuyển đi, vết máu còn lưu lại rõ ràng trên đất.
Xung quanh phóng viên xúm lại một chỗ, toàn bộ ngã tư bị tắc nghẽn.
Rất nhiều âm thanh hỗn loạn bên tai, ồn ào, anh không thể nhận ra những âm thanh xung quanh.
“Thượng Quan tiên sinh, đi bên này!” Có người che thân thể của anh lại, giúp anh tách ra ngoài. Phía
trước có chiếc xe đang lẳng lặng đợi anh, chuyện ở nơi này xử lý suốt hai, ba giờ, cơ hồ toàn bộ phóng viên thành phố Z đều tụ tập tại đây.
Hạng mục thi công sắp hoàn thành lại xuất hiện sự cố, không ai tử vong, nhưng nhiều người bị thương nặng, tin tức phát đi vào giữa trưa lập tức đến tai anh, anh bỏ hết mọi việc trong tay để lao một mạch tới đây.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng như băng, xen lẫn một chút đau lòng, bộ âu phục màu đen xa hoa đã dính đầy tro bụi, hoàn toàn bị phá hủy, băng gạc trên tay anh đầy máu, làm cho người ta có chút sợ hãi.
Xung quanh có hai, ba người bảo vệ, ngăn cản phóng viên, có người muốn tới giúp anh lau sạch sẽ máu trên tay.
“Không cần.” Anh khàn giọng nói một câu, thân thể cao ngất thon dài đi về phía chiếc xe đang đỗ phía trước.
Cửa xe đóng lại, chặn hết âm thanh ở bên ngoài.
“Thượng Quan tiên sinh, những phóng viên ở bên ngoài...”
“Trước tiên, đem những người bị thương chăm sóc tử tế, điều tra rõ nguyên nhân sự cố,” Thượng Quan Hạo nhíu chặt mi tâm, lạnh lùng ra lệnh, hơi hơi nghiến răng, “Tôi cho các cậu một ngày, tôi muốn biết chi tiết toàn bộ sự việc. Còn nữa, trấn an người nhà của người bị thương cho tốt, nói cho bọn họ biết Tín Viễn sẽ không trốn tránh trách nhiệm, nếu ai có yêu cầu gì hãy nói cho tôi biết ngay, tôi sẽ sắp xếp.”