Khế Ước Hào Môn

Có người theo dõi tôi, hãy giúp tôi cắt đuôi bọn họ


trước sau

Hiện tại.

Trong đôi mắt cô hiện lên sự tuyệt vọng, nghĩ đến giờ phút này thượng quan hạo cũng ở bên cạnh, đôi môi tái nhợt khẽ mở, giọng nói khàn khàn, “Cũng được, bây giờ tôi cũng thuận đường qua đó.”

Cúp điện thoại, cô khẽ nói: “Làm phiền anh, tôi không trở về chung cư nữa, tôi muốn đến sở cảnh sát trước.”

Mí mắt Thượng Quan Hạo mở lên thật nhanh.

“Em đến đó làm cái gì?”

“Anh không cần phải hỏi, nếu như anh không muốn, tôi có thể tự mình bắt xe đến đó.” Cô lẳng lặng tựa ở vào ghế ngồi, khàn giọng nói.

Thượng Quan Hạo mín chặt môi không nói lời nào, nhưng đã thay đổi hướng đi. Sắc mặt anh có chút tái nhợt, anh nhớ rõ là mình đã cánh cáo trước với mấy người ở sở cảnh sát, không nên tuỳ tiện nói với cô, chuyện máy theo dõi chỉ là có thêm hướn điều tra, không thể ngờ đám người này vẫn còn vướng mắc chuyện này như vậy. Vụ án đã bị gỡ bỏ, cho dù kết quả có ra sao thì cũng sẽ không có ai có thể khởi tố cô.

Rất nhanh đã tới sở cảnh sát.

“Sẽ không có bất cứ ai nghi ngờ em cả, cho nên chỉ cần ăn ngay nói thật là được rồi, tôi cam đoan với em từ nay về sau, bọn họ sẽ không quấy rầy em nữa.” Đôi mắt u ám của Thượng Quan Hạo léo ra hào quang sáng chói, cúi đầu nói, ngón tay tao nhã dời khỏi tay lái, cầm bàn tay mềm mại nhưng lạnh buốt của cô.

Anh nhíu mày: “Vì sao tay lại lạnh như vậy?”

Tần Mộc Ngữ không có giãy dụa, chỉ là bên trong đôi mắt toát lên sự thê lương cùng tuyệt vọng, nhẹ nhàng cúi đầu nói với con trai đang ngồi trong lòng: “Tiểu Mặc ngoan, mẹ đi xử lý chút chuyện, rất nhanh sẽ quay lại, Tiểu Mặc không nên chạy lung tung, ở trong xe của chú chờ mẹ, được không?”

Tiểu Mặc nghi hoặc, đôi mắt to trong trẻo chớp vài cái, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ là muốn đến sở cảnh sát tố giác chuyện bác trai kia bắt cóc Tiểu Mặc sao? Mẹ, Tiểu Mặc ủnh hộ mẹ! Mẹ đi đi! Những người xấu đó đừng mơ tưởng bắt nạt chúng
ta!”

Nói xong cậu nâng cánh tay nhỏ lên: “Chú cảnh sát có thể lấy cái này ra giúp con đúng không?”

Tần Mộc Ngữ run lên, vội vàng nắm chặt cánh tay nhỏ bé của cậu, cười hơi chua xót.

“Lúc Tiểu Mặc đeo vật này này trên tay thì đừng có nghịch ngợm, cũng đừng tuỳ tiện tự mình tháo ra, biết chưa? Mẹ có thể làm tổn thương bất cứ ai, nhưng không thể làm cho Tiểu Mặc bị thương, Tiểu Mặc hãy nghe lời mẹ, chờ ở chỗ này, có được không?”

Tiểu Mặc ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ, Tiểu Mặc chờ mẹ trở về.”

Thượng Quan Hạo nhíu mày càng chặt, sức lực nắm bàn tay của cô cũng mạnh hơn, mở miệng nói: “Em đến cùng muốn làm gì?”

Tần Mộc Ngữ ngước mắt, trong suốt thấy đáy: “Tôi muốn cho các người biết tất cả mọi chuyện, anh sau này sẽ không cần phải vì chuyện này mà rối loạn, cũng không cần phải muốn hỏi tôi nhưng lại không dám, tôi sẽ cho các người đáp, rồi tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Cô nói cong liền đem tay rút ra, bước thẳng ra khỏi xe.

Tiểu Mặc ở trong xe đầy lo âu, Thượng Quan Hạo cũng nhìn chăm chú bóng dáng của cô, ánh mắt lạnh lẽo. Anh cúi người, ánh mắt dịu dàng vuốt ve mặt của Tiểu Mặc, nói thật nhỏ: “Chú qua đó xem một chút, Tiểu Mặc ngoan ngoãn ngồi ở đây một lúc không nên chạy lung tung, biết chưa?”

Tiểu Mặc cảm nhận được độ ấm từ bàn tay đang vuốt ve của anh, niềm vui sướng nho nhỏ trong lòng còn chưa vơi đi, đôi mắt nhẹ nhàng nhìn anh, không chút nào che dấu sự yêu thích dành cho Thượng Quan Hạo: “Vâng ạ! Chú mau đi đi!”

Thượng Quan Hạo lại sờ lên đầu của cậu né, ánh mắt hiện lên sự đau đớn, mở cửa xuống xe.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện