Khế Ước Hào Môn

Còn chưa có người nào có thể đùa giỡn tôi như vậy 2


trước sau

"Cô nói cái gì..." Hơi thở của anh rất nông, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hỏi, "Cô nói lại lần nữa xem?"

Tần Mộc Ngữ dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tôi nói lại lần nữa cũng vẫn giống như vậy, tôi trước kia vẫn cho là, vô ý giết người là phải ngồi tù, cho nên tôi có chết cũng không dám thừa nhận... Thế nhưng anh hãy nhìn hiện tại xem, tôi xem như thật sự giết cô ta cũng không một ai có thể định tội tôi, Thượng Quan Hạo, anh hãy rõ ràng, tôi là phòng vệ chính đáng... Cô ta chết thì sao, ai bảo cô ta muốn giết tôi trước?”

Giọng nói của cô yếu ớt, chọc giận triệt để người đàn ông này, dụ dỗ anh tin tưởng tất cả.

Thượng Quan Hạo bất khả tư nghị (không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được) nhìn cô, đôi môi mỏng trắng bệch như tờ giấy, nghiến lợi nói: “Ý của cô, là bốn năm nay tôi hoàn toàn bị cô đùa giỡn có đúng không?... Tần Mộc Ngữ, cô cho rằng như vậy thì có thể lừa được tôi? Nếu như là thật, cô vì sao không tiếp tục giả bộ nữa, nhất định phải phá nát tất cả vào lúc này?!”

Cô cười nhu hoà, ngón tay chạm vào gương mặt của anh, giọng nói khàn khàn: “Bởi vì tôi muốn thấy dáng vẻ thống khổ của anh.”

Ánh mắt trở nên âm lãnh trống trải, cô chậm rãi lạnh giọng: “Bốn năm trước anh hại tôi thành như vậy, tôi trả thù một chút thì quá đáng sao? Anh nhìn xem một chút, bây giờ anh đối với con của tôi có bao nhiêu áy náy? Đường đường là tổng giám đốc của Tín Viễn, không làm việc, chạy đến bệnh viện làm tùy tùng cho một đứa nhỏ bốn tuổi, tôi chính là thấy dễ chịu, thì sao?”

Ngón tay thuận theo độ cong của khuôn mặt anh trượt xuống, nhìn cô vô cùng xinh đẹp.

“Hiện tại tôi đã nhìn đủ rồi... Thượng Quan Hạo, anh đối xử với phụ nữ cũng chỉ có đơn giản như vậy, mấy năm trước luôn miệng nói thích Tần Cẩn Lan, hiện tại lại dây dưa với tôi, trong nhà còn có một cô kỹ nữ có thể tuỳ tiện gọi đến đuổi đi.” Cô cười lên, lãnh diễm như hoa, “Thượng Quan Hạo, người đàn ông như anh thì đáng giá để ai thích? Cũng chỉ có bọn họ mới có thể đần độn yêu anh, mặc cho anh sắp đặt, anh cho rằng tôi cũng sẽ như vậy sao? Bốn năm... Anh cho rằng tôi còn sạch sẽ sao? Vẫn chờ anh tuỳ tiện đến chiếm hữu tôi?”

Môi anh đào vây quanh tai của anh, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi cùng Lam Tử Kỳ đã sớm làm rồi, không nói đến phương diện năng lực trên
giường của đàn ông, chí ít so với anh thì anh ấy còn dịu dàng hơn, thương tôi hơn so với anh... Tôi trừ khi gặp quỷ mới có thể chọn anh, anh còn chưa hiểu sao?”

Thân thể Thượng Quan Hạo đột nhiên cứng đờ, đôi mắt đỏ ngầu nổi giận bị cô ép đến giới hạn!

Đột nhiên kéo lấy mái tóc dài của cô về phía sau, lực đạo khống chế không nổi sự hung ác, khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch, mang theo sát khí mắt nhìn chằm chằm cô: “Tần Mộc Ngữ... Cô có biết hay không từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể trắng trợn đùa giỡn tôi như vậy?”

Bên trong đôi mắt cô hiện lên một tầng thủy quang, ánh mắt thanh tịnh, nhịn đau cười khẽ.

“Đùa giỡn anh một chút thì thế nào? So với những chuyện anh đã từng làm với tôi, còn không phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao?”

“Cô...”

“Bốp!” Một tiếng, một quyền mạnh mẽ rơi vào cánh của gần sườn mặt cô, cô hét lên một tiếng nghiêng mặt qua, chỉ nghe được tiếng vỡ vụn của pha lê. Quyền phong mạnh mẽ nhắc nhở cô, vừa rồi khí lực của anh lớn đến mức nào.

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, mặt của cô quay lại, đôi mắt quyết rũ đầy khinh miệt, run giọng khiêu khích: “Thượng Quan Hạo, anh có thể đánh tôi cũng được, phát tiết xong mau chóng thả tôi đi, chỉ là anh hãy nhớ kỹ, là một người đàn ông thì đừng có đánh phụ nữ ngay trước mặt con tôi!”

Thượng Quan Hạo không thèm nhìn lấy băng gạc ở bàn tay lại lần nữa thấm đầy máu đỏ tươi, lại lần nữa kéo lấy tóc của cô, kéo cô vào trong ngực! Đôi mắt sâu như biển đang nổi giận đùng đùng, giọng nói anh khàn khàn: “Vì cái gì? Tần Mộc Ngữ cô nói cho tôi biết vì cái gì... Tôi rõ ràng là đã quyết định không còn so đo nữa, mặc kệ cô từng làm chuyện gì tôi cũng sẽ không tiếp tục so đo nữa! Mấy ngày nay tôi đối xử với cô như thế nào cô không cảm giác được sao? Con mẹ nó, cô không có cơ quan để cảm giác sao!” Đôi mắt đỏ ngầu mang theo sát khí, anh nghiến lợi nói, “Vì sao lại để Lam Tử Kỳ chạn vào cô? Chuyện này từ lúc nào? Cô nói mau cho tôi!”

Anh gào thét suýt nữa làm cho tai cô bị điếc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện