Tần Mộc Ngữ không thể tưởng tượng nổi nhìn sắc mặt hắn, cố gắng phân biệt rõ ràng hắn là nghiêm túc hay là đùa giỡn, xác định hắn là nghiêm túc, đôi mắt tuyệt vọng của nàng lóe ra một tia sáng, nhìn hắn: “Thượng Quan Hạo, anh sẽ không nuốt lời.”
Lông mi dày đậm che đi biểu tình của hắn, nàng nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, càng không chú ý đến bên cạnh nắm tay hắn đã siết chặt, khớp xương có chút hiện trắng ra.
“Tôi sẽ ăn cái gì đó, lập tức ăn đây.” Chỉ lo hắn lại lật lọng, ánh mắt của Tần Mộc Ngữ từ trên mặt hắn dời đi, đi tới bên giường, đột nhiên một cơn choáng váng kéo tới, tay nàng chống lên bàn ăn, sắc mặt trắng bạch, đã hai ngày không ăn gì tạo nên cơn chóng mặt và ngất lịm.
Nàng xoa dịu một chút, rốt cục có vài phần sức lực, ngồi ở bên giường.
Đồ ăn trên bàn phong phú như vậy, nàng như là bị bệnh kén ăn, nhìn vài món ăn kia, trong lòng chán nản, nhưng vẫn cầm lấy một thìa súp nhỏ, ép buộc bản thân phải ăn, múc một thìa nước súp, đưa lên miệng.
Kết thúc... Đã đến lúc kết thúc...
Nàng không cần phải sống hèn mọn thế này nữa, không còn bị hắn nắm sinh mệnh trong tay, tùy tiện bị làm tổn thương và xúc phạm...
Một giọt nước mắt ấm áp chảy xuống, rơi trong nước súp.
Mà Thượng Quan Hạo ngấm ngầm chịu đựng sự bức bối đã tới cực hạn, bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, thô bạo mà kéo cả người nàng quay lại hướng về trước mặt, giống như mãnh thú mà đè nàng lên trên giường, mặt đối mặt thở dốc.
“Cô rất vui vẻ có đúng không? Có thể rời khỏi tôi... Cô rất vui vẻ có đúng không?” Âm thanh hắn đục ngầu mang theo lửa giận cháy bỏng.Tần Mộc Ngữ mở miệng nói: “Đúng... Tôi hận không thể ngay bây giờ rời khỏi anh.... A!”
Nàng đột nhiên hét lên một tiếng, đơn giản là Thượng Quan Hạo trong lúc nàng đang nói trong nháy mắt xé rách quần dài của nàng, hai tròng mắt đỏ au, hắn ra sức tách đôi chân ngượng ngùng của nàng ra, mạnh mẽ đặt ở bên người.
“Không... Thượng Quan Hạo anh muốn làm cái gì!” Thình lình xảy ra, khiến nàng rơi lệ thét lên.
Thượng Quan Hạo hung hăng kiềm chế thắt lưng của nàng, nhìn lệ tuôn trên mặt nàng, giọng nói lạnh lẽo mang theo tia giận dữ: “Tôi muốn làm cái gì
cô không rõ ràng sao? Không quen dáng vẻ này sao? Tần Mộc Ngữ, là tôi không chăm sóc dạy dỗ cô đủ, hay đã quên người đàn ông đầu tiên của mình là ai? Tôi thật muốn nhìn cô một chút rốt cuộc có bao nhiêu khẩn cấp... Thời gian tôi muốn cô, không thể chờ đợi được!” Hắn kéo mở dây thắt lưng, tiếng kim loại vang lên, tiếp theo là thứ vũ khí nóng hổi sắc bén đối diện.
“Vui vẻ sao? Cũng chỉ còn lại một tuần... Vậy cô đoán xem, một tuần này tôi sẽ đối đãi thế nào với cô? Cô đoán xem!” Thượng Quan Hạo không khống chế được mà đem quần trong của nàng xé rách, không làm động tác nhu thuận nào mà hướng vào nơi ẩm thấp của nàng xông đến.
Tần Mộc Ngữ thét chói tai, ngửa đầu, đau đến sắc mặt tái mép, toàn thân run rẩy.
“Không... Thượng Quan Hạo anh đừng như thế này, đừng!” Cả người nàng run run mang theo giọng nghẹn ngào hét lên.
Sức mạnh cưỡng chế thân mật hòa cùng phát tiết thế này làm cho nàng cảm thấy sợ, tay nắm chặt giường, khẽ động một tý cũng không động đậy được, chỉ có thể bị thúc ép mà tiếp nhận hắn, một tấc một tấc bị cưỡng ép vào nơi siết chặt gắt gao kia chua chát chui vào gần như đau đớn vô cùng.
Nàng rên một tiếng, suýt không chịu nổi.
“Đây là cô ép tôi, Tần Mộc Ngữ!” Giữ chặt eo nàng, hung ác tàn nhẫn mà xuyên qua!
Mặc dù đã làm nhiều lần, nhưng vẫn chưa trơn nhẵn khiến nàng đau đến phát run, trong ngực Thượng Quan Hạo nổi điên cuồn cuộn, hận sự kiên quyết của nàng, hận nàng không thèm quan tâm! Nhưng vẫn nhìn lên đôi môi nhợt nhạt đau thương của nàng mà chậm một chút, tay dò xét phía dưới, khe khẽ xoa chỗ mẫn cảm của nàng, quan sát phản ứng của nàng.