Khế Ước Hào Môn

Bão táp


trước sau

Tần Mộc Ngữ lắc đầu: “Tôi cũng chỉ nghĩ là anh có khả năng phát triển hơn nữa, không nhất định phải tự mình chịu ủy khuất như thế.”

Thượng Quan Hạo không nói gì.

Khi đến bệnh viện, Tần Mộc Ngữ không chịu nổi không khí trầm mặc này, nhanh chóng xuống xe.

“Đừng tốt với tôi...” Thượng Quan Hạo nhẹ giọng nói: “Tôi chưa từng nghĩ cô là loại người đơn giản và tốt bụng như vậy. Nếu có thể cách xa tôi một chút, càng xa càng tốt.”

Tần Mộc Ngữ dừng bước.

Nàng lại gần xe, tại cửa sổ xe khom lưng xuống, con mắt trong veo nhìn hắn, mở miệng nói: “Có đúng không? Anh nói như vậy nghe như là rất suy nghĩ cho tôi. Thế nhưng không phải chị tôi coi anh là người thân nhất sao? Nếu anh là một kẻ nguy hiểm, vì sao không từ chối chị tôi cách xa anh một chút?”

Thượng Quan Hạo khựng lại, mắt đưa lên nhìn lại ở nàng.

Tần Mộc Ngữ không cách nào chống lại đôi mắt sâu và lạnh lẽo của hắn, chỉ nhìn vài giây mà không thoát ra được, nàng vội vàng thu lại tầm mắt, khống chế trống ngực dồn dập hỗn loạn của chính mình: “Tôi đi xem ba tôi, bác sỹ nói ông ấy bắt đầu chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn, ông ấy sẽ không có việc gì!”

Nói xong nàng mang theo hộp giữ nhiệt, mặc một bộ y phục trắng tinh đi vào trong.

Thượng Quan Hạo nhìn bóng dáng nàng thật lâu, không biết chính mình đã nhìn bao lâu.

Tình cảm luôn khiến cho người ta ngu ngốc, trước đây lúc gặp nàng cho rằng nàng chỉ là một đứa nhóc đơn giản non nớt, hiện tại quan hệ hai người gần lại một chút, trái lại lại càng cảm thấy sự thông minh ẩn giấu đằng sau vẻ đơn thuần của nàng, nàng cái gì cũng không nói, nhưng thực tế, cái gì nàng cũng biết. Đôi môi kia, mềm mại mà ngây ngô, hôn lên cảm giác thực thích.

Thượng Quan Hạo bất thình lình nhíu mày.

Chết tiệt... Hắn làm sao lại nghĩ như vậy.

--------------------------------------------------------

Ba ngày sau, Tần Chiêu Vân cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.

Khoảnh khắc đó, Tần Mộc Ngữ ghé vào bên người ông vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Tay ông khoát lên trên tóc đứa con gái nhỏ, Tần Mộc Ngữ đang ngủ cảm giác được vuốt ve, lúc tỉnh lại thì thấy khuôn mặt ông. Nàng ngạc nhiên mừng rỡ mà kêu lên, chạy ra gọi bác sỹ, y tá, hơn nửa đêm tiếng gọi ầm ĩ vang khắp một tầng của phòng bệnh.

Nàng cũng không biết, Tần Chiêu Vân lúc
này đây đã minh mẫn, và một trận bão táp sắp bắt đầu..

“Ba!” Tần Cẩn Lan đẩy cửa đi vào, nhận thấy người đàn ông trên giường bệnh có chút yếu ớt nhưng vẫn tinh anh đầy sinh lực như trước, nước mắt mừng rỡ cũng chảy ra “Ba, ba tỉnh lại thật tốt quá... thật sự tốt quá!”

Liên tục mấy ngày làm việc suốt cả đêm, đi công tác, ký phê chuẩn, đàm phán, quản lý công ty đưa vào hoạt động... Tần Cẩn Lan cả người gầy hơn nhiều, lúc này thấy ba tỉnh lại, nước mắt vui mừng bắt đầu chảy không ngừng.

“Haiz...” Tần Chiêu Vân rầu rũ lên tiếng, nắm chặt bàn tay con gái vào trong lòng bàn tay mình “Tiểu Ngữ con ngày hôm nay không cần phải đến trường sao?”

“Ngày hôm này là ngày nghỉ, thưa ba!” Tần Mộc Ngữ cười ngọt.

“Ồ... “ đổi lại Tần Chiêu Vân nắm chặt tay nàng hơn một chút, mắt dừng nhìn Tần Cẩn Lan phía sau còn có Thượng Quan Hạo, trầm giọng mở miệng: “Ta ngủ mê mệt mấy ngày nay, có đúng là Cẩn Lan con giúp ta sắp xếp chuyện công ty?”

Tần Cẩn Lan gật đầu, có chút áy náy: “Đúng ạ, có điều là... ba, năng lực làm việc của con không tốt, có rất nhiều đại cổ đông cũng bắt đầu dao động, trong đó có một ít cổ đông nhỏ cũng bắt đầu rút lui, con...”

Nàng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, việc này vốn định chờ cơ thể ba tốt một chút rồi hẵng nói, thế nhưng không nghĩ tới ba vừa mới tỉnh lại đã chất vấn.

Mắt Tần Chiêu Vân tối sầm lại, vẫy vẫy tay: “Không sao, việc này ta đã liệu đến, con không cần phải nói... Thượng Quan Hạo, ngươi tìm luật sư Lục Sâm đến cho ta, ta có việc muốn tuyên bố!”

Trong con mắt Thượng Quan Hạo hiện lên một tia sáng, nhàn nhạt mở miệng: “Vâng.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện