Trước cửa sổ hành lang bệnh viện, Tần Cẩn Lan che miệng đứng thẳng người, tâm tư như bị đè nặng, cả người không nhịn được mà run rẩy.
“Chị...” Nàng chạy tới, hơi thở dốc, trong ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
“Chị em xin lỗi... em không biết vì sao ba lại quyết định như vậy.” Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng hít một hơi mở miệng nói “Em thật sự chưa bao giờ để ý đến công ty, dù chỉ một chút kiến thức về quản lý em cũng không biết, em...”
“Em đừng nói nữa.” Tần Cẩn Lan ngắt lời nàng.
Cô xoay người, trong mắt mang theo tầng nước mắt mỏng manh, im lặng một lúc, rồi lại cười, mang chút châm biếm: “Tiểu Ngữ, chị nghĩ em tới nhà này lâu như vậy chắc cũng đã nhìn ra, ba không thích chị, mãi mãi là không thích, cho dù chị có nỗ lực vất vả như thế nào, ông cũng đều không quan tâm, trước kia chị vẫn cảm thấy có thể cứu vãn được, thực sự... tình yêu của ba dành cho chị còn có thể cứu vãn được...”
Nói ra những lời này cô có chút khó thở, dừng lại, thở dốc một hồi rồi mới tiếp tục nói: “Mộc Ngữ, thế giới này quả thật không công bằng, em đã đến nhà này lâu như vậy, chị đối xử với em không bạc - nhưng em xem, sự thực lại như thế này.”
Đáy mắt Tần Cẩn Lan lộ ra tia băng lạnh: “Chị là một kẻ thất bại, thất bại thảm hại.”
Nói xong, cô cười lạnh xé tấm danh thiếp của mình, mặt trên có đề tước hiệu tổng giám đốc càng khiến cô cười mỉa mai, trực tiếp ném vào thùng rác, đi ra ngoài.
“...” Tần Mộc Ngữ nhìn bóng lưng chị xa dần, một câu cũng không nói nên lời.
Mà ở cuối hành lang, Thượng Quan Hạo cũng nhìn bóng dáng Tần Cẩn Lan đi khuất, lần đầu tiên hắn không hề đuổi theo.
**************************************
Hoa anh đào nở dọc hai bên đường của khu phố, gió thổi cánh hoa trải đầy trên mặt đất.
Tần Mộc Ngữ chậm rãi tản bộ, lòng đầy phiền muộn, muốn nhón chân hái một cánh hoa, gió thổi qua đầu ngón tay nàng làm cánh hoa rơi mất.
Một chiếc xe chậm rãi đi theo nàng, một cách điềm tĩnh, nàng cũng đã để ý thấy.
Nhìn lướt qua, ở trong xe nở một nụ cười toe toét, khuôn mặt Ngự Phong Trì hướng về phía nàng cười, bộ vest đen cùng trang sức bạc khiến cả người hắn toả ra ánh hào quang rực rỡ.
Tần Mộc Ngữ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi xin
lỗi em, được không? Lần trước tôi hôn em mà không có sự cho phép, lần sau tôi nhất định sẽ cầu xin sự đồng ý của em, có được hay không?”
“Mộc Ngữ...”
“Mộc Tiểu Ngữ...”
Hắn có gọi như thế nào, nàng cũng không chịu dừng bước, thậm chí không thèm quay đầu nhìn hắn một cái.
Hắn dừng xe, bước xuống đi tới phía sau nàng, nhẹ nhàng thổi cánh hoa vương trên tóc nàng, ánh mắt mơ màng, thân thể gần sát nàng cũng không dám khinh suất, giọng nói khàn khàn: “Tôi xin lỗi... Theo tôi, vào trong xe ngồi một lúc chứ, tôi đưa em về nhà, nhé?”
“Tôi có chân, tự mình đi được.”
“Chân tôi dài hơn em nên đi nhanh hơn. Bánh xe đổi lại còn nhanh hơn nữa, không tin em lên thử xem?”
“Cách xa tôi một chút.”
“Xa không được!” Ngự Phong Trì một tay ôm nàng vào trong ngực, xấu xa đem cánh môi dán chặt vào tóc nàng “Tôi thấy em là đã muốn bắt nạt em, em càng cướng bỉnh như thế tôi lại càng thích em hơn!”
Tần Mộc Ngữ giãy dụa ở trong lòng hắn, con mắt trong trẻo cảnh cáo: “Ngự Phong Trì, lần này còn dám đụng đến tôi thì tôi sẽ liều mạng với anh!”
Ngự Phong Trì say mê nhìn khuôn mặt tức giận của nàng, chạm vào trán nàng cúi đầu nói: “Tôi nào chịu để cho em liều mạng? Theo tôi lên xe, em muốn trút giận như thế nào thì như thế nấy?”
Nàng lại giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được cái ôm của hắn.
Bị ép ngồi trên xe hắn, nhìn thấy hắn cười hài lòng, Tần Mộc Ngữ nhíu mày mở miệng: “Đây là cách xin lỗi của anh sao? Đây đâu phải là xin lỗi, phải là 'được voi đòi tiên' mới đúng.”
“Thì cứ cho là tôi 'được voi đòi tiên' đi, em về nhà? Tôi sẽ đưa em về!” Ngự Phong Trì ôn nhu nhéo vào cằm của nàng.
“...” Tần Mộc Ngữ cả kinh, chờ hắn thu tay về, lúc này mới ra sức dùng tay chùi đi.