Chạy xe sai làn...
Giang Dĩnh lập tức sững người, ngón tay run rẩy, lắc đầu: “Tôi không biết... Tôi không biết vì sao...”
Trong lòng cô ta suy đoán, chẳng lẽ do anh nhìn thấy Tần Mộc Ngữ hôn mê bất tỉnh, cho nên mới...? Cô ta lập tức hỏi lại: “Ngài cảnh sát! Trên xe anh ấy còn ai khác không? Có phụ nữ không!”
Tiểu Mặc ôm chặt cô, giống như bạch tuộc bám lấy cô, dường như sợ hãi giây tiếp theo cô sẽ lập tức biến mất không thể tìm thấy, dùng sức lắc đầu: “Tiểu Mặc không sao!”
Cậu bé được ôm liền hơi muốn khóc, kết quả khóc nấc lên, cậu nhớ tới âm thanh mẹ bị bắt nạn lúc gọi điện cho mẹ ngày hôm qua, cậu không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là có chú đang bắt nạt mẹ.
Tần mộc ngữ vội vàng vỗ lưng của cậu, biết cậu đang lo lắng điều gì: “Không khóc, Tiểu Mặc không khóc, mẹ không bị người xấu bắt nạt, thật đấy, con nhìn mẹ đi không phải vẫn hoàn hảo đứng trước mặt con sao? Không khóc...”
Cảnh sát khinh bỉ nhìn cô ta một cái, đến lúc nào rồi còn đi lo lắng lúc xảy ra tai nạn chồng cô ta cõ cùng người phụ nữ khác yêu đương vụng trộm hay không, loại phụ nữ này lần đầu tiên thấy.
“Không có, chỉ có mình anh ta,” cảnh sát không chút kiên nhẫn nhìn cô ta một cái, “Cô có rảnh không? Coi như là người nhà đi, lại đây làm biên bản.”
Thân ảnh cao lớn chậm rãi đi qua, cúi đầu nhìn cô ta, cười lạnh, nghiến lợi nói: “Lần này chơi đã đủ lớn chưa? Có hài lòng không? Cô còn khóc cái gì, hả?”
Cảnh sát đi tới: “Vị tiên sinh này...”
Lục sâm không muốn chuyện với cô ta nữa, lạnh lùng nhìn cô ta một lần cuối cùng, đi theo phía sau cảnh sát.
Cửa phòng phẫu thuận, mở ra.
***
Ngự gia.
Bên trong căn phòng lớn, bàn tay nhỏ trắng nõn giật giật, giống như là bị tiếng động đánh thức, đôi mắt lim dim đột nhiên mở ra rồi nhắm lại, cuối cùng vẫn yếu ớt tỉnh lại. Ngực ấm ách có chút khó chịu, chiếc chăn ấm áp mềm mại bọc lấy thân thể nho nhỏ của cậu, cậu xoay
người, nằm sấp xuống, sau đó ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang ngủ say ở gối bên cạnh cậu.
Giang Dĩnh hồn bay phách lạc, không biết thương thế của anh thế nào, căn bản không có tâm tình ghi chép, ôm mặt thút thít.
Ở phía xa, từ đầu hành lang có một người đi tới, dẫm trên nền đất đầy máu tươi, sắc mặt có chút lạnh lùng. Ánh mắt Lục Sâm từ dưới đất nhìn qua, xuyên qua mắt kính nhìn vào người phụ nữ kia, sắc mặt căng thẳng tái nhợt, trong đôi mắt toát lên sát khí mờ nhạt.
“Tôi là luật sư riêng của ngài ấy, nếu có chuyện gì các anh cứ tới tìm tôi, không nên quấy rầy việc điều trị của ngài ấy.” Lục Sâm từ tốn nói, dời lực chú ý của cảnh sát lên người hắn.
“...” Tiểu Mặc cho là mình nằm mơ, đôi mắt trong veo quan sát cô, đưa tay lên sờ mặt cô.
“Mẹ.” Cậu nhỏ giọng gọi.
Lông mi thật dài của Tần Mộc Ngữ run rẩy một chút, theo bản năng nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấm áp ở trong chăn, mở mắt ra, nhìn thấy cậu bé tràn đầy sinh khí xuất hiện trước mặt cô, ngập ngừng gọi: “Tiểu Mặc?”
Tiểu Mặc trực tiếp bổ nhào sang ôm chặt cổ cô, toàn bộ thân thể quấn lấy cô: “Mẹ!”
Tần Mộc Ngữ suýt nữa bị cậu làm cho ngất đi, nhưng vui đến phát khóc, ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé mềm mại của cậu: “Tiểu Mặc, bây giờ con còn khó chịu à? Có cảm thấy khó thở không, còn có chỗ nào không thoải mái, mau nói cho mẹ biết!”
Một thân ảnh màu đen đi tới trước cửa.