Người đàn ông áo xám biết, nếu không phải chuyện quan trọng, Thượng Quan Hạo sẽ không yêu cầu hắn đến vào lúc này, có quá ít người có thể đem mạng ra mạo hiểm cùng Thượng Quan Hạo.
Ngón tay tái nhợt từ từ nắm chặt, anh khàn giọng hỏi: “Bọn họ bay tới nơi nào?”
“Manchester.” Người đàn ông áo xám trả lời.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Thượng Quan Hạo hiện lên sự tuyệt vọng, chậm chạp gật đầu: “Biết rồi...”
“Xe của cậu để ở đâu?” Anh khàn giọng hỏi.
Người đàn ông áo xám nói: “Ở cửa sau của bệnh viện.”
Ngọn lửa trong trái tim đã thiêu đốt khả năng tự chủ của anh, anh đột nhiên xốc mạnh chăn trên người mình, giọng nói lạnh lùng hơi khàn khàn lộ ra sự suy yếu: “Giúp tôi ngăn họ lại. Không được để mấy người đó nhúng tay vào chuyện của tôi.”
Cơ thể người đàn ông áo xám căng cứng.
Trơ mắt nhìn Thượng Quan Hạo xuống giường, kéo chiếc áo vest đã được đặt sẵn ở bên cạnh, hắn không thể chịu đựng nổi, nhíu mày nói: “Anh phải suy nghĩ kỹ... Đừng vì chuyện không thành công, mà ngay cả tính mạng mình cũng có thể ném đi!”
Thân thể Thượng Quan Hạo hơi khựng lại, tay nắm chặt lan can, bởi vì dùng sức mà xương ngón tay trắng bệch hơi run.
“Cậu không biết đâu...”
Giọng nói trần thấp của anh từ từ truyền đến, khắc sâu câu nói cuối cùng này vào lòng mình: “Là tôi nợ cô ấy, không chỉ thiếu mỗi cái mạng này.”
Người đàn ông áo xám vẫn đang nhíu mày suy tư, ai mà biết được anh đã chống đỡ sự đau đớn mạnh mẽ, đi đến mở cửa ra ngoài.
Lông mày nhíu chặt, nửa ngày cũng chưa giãn ra.
Nhưng hắn biết rằng, có một số việc không thể hỏi ra kết quả, hắn phải phục tùng, có một số việc hắn cũng không biết chính xác vì sao lại xảy ra, nhưng nhìn vào kết quả, hắn luôn đoán được nguyên nhân thích hợp nhất.
Vươn tay ra kéo chăn của Thượng Quan Hạo lên lần nữa, nguỵ tạo rằng anh vẫn còn đang ở trong bệnh viện, người đàn ông áo xám đi ra ngoài, nhìn về phía ồn ào nhất, từ từ tiến về nơi sắp thể không cản nổi đám phóng viên bát quái.
Gió lạnh ào ào, rít gào thổi tới chiếc xe đang chạy nhanh vun vút.
Chiếc ô tô màu đen lao vút trong gió mạnh, tốc độ nhanh như bay, mang theo sự quả cảm không cần mạng sống lao về phía trước, không ai biết anh muốn đi đâu, chỉ biết là anh rất vội vàng, chỉ hi vọng có thể nhanh hơn một chút, nhanh hơn chút nữa.
Từ bệnh viện đến sân bay, đường rõ ràng rất gần...
Sự đau đớn kịch liệt kéo theo một hồi choáng váng, đôi mắt suy yếu của Thượng Quan Hạo có chút hoảng hốt, sau đó chờ cơn choáng váng qua đi lại nắm chặt vô lăng, cua một góc đẹp mắt, xe gần như trôi đi.
Tốc độ hiển thị đã đạt đến 180.
...Vì sao vẫn chưa đến nơi?
... Tần Mộc Ngữ, xin em chậm một chút, chờ anh một lát, được không?
Trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của anh, đôi môi mỏng khẽ nhếch, không có chút huyết sắc, chỉ có đôi mắt sâu thẳm trong suốt toả ra ánh hào quang sáng chói. Anh hi vọng cả đời này sẽ tỉnh táo giống như giờ phút này,
tỉnh táo để biết anh đã từng làm những gì. Từng thứ, từng thứ, như dao thay nhau đâm vào trái tim anh, anh đã đau đến mức không còn chút sức lực, chỉ có thể cầu xin trong sự tuyệt vọng, xin cô chậm lại một chút, chậm một chút thôi.
Anh nhớ rõ trong khoảnh khắc yếu ớt nhất cô đã cầu xin anh, cầu xin anh hãy nhân từ với con của họ;
Anh nhớ rõ lúc cô đang giãy dụa trong sự lừa dối và oán hận, cô đã bỏ xuống lòng tự trọng, cầu xin cho con của họ một con đường sống;
Anh nhỡ rõ khi cô trở về sau bốn năm, cô đã cầm một con dao sắc bén để bảo vệ sự kiên cường cuối cùng của mình...
Con đường ấy, cô đã ngã bao lần, đứng lên bao lần, dù cho đến cuối cùng không còn sức lực, nhưng vì con, cô đã sống, cô chống đỡ mọi thứ, cuối cùng chọn cách chạy trốn để đổi lại sự bình yên cho hai người không còn bị người khác tổn thương...
Tần Mộc Ngữ, em chờ một chút thôi.
Anh còn chưa kịp nói với em, anh đã biết tất cả, anh tin em. Tất cả những lời em từng nói anh đều tin, em dừng lại đi, có được không?
Khuôn mặt tái nhợt lại hoảng hốt, hàng lông mi dày rủ xuống rồi lại nâng lên, dính lây mồ hôi.
Cảnh sát giao thông ở ngã tư phía trước nhíu mày nhìn chiếc xe đang chạy tới, trong đầu óc biết rõ đó là tốc độ quá nhanh, cầm chiếc còi lên thổi một tiếng, ra hiệu bằng tay để anh dừng lại...
Thượng Quan Hạo buông lỏng bàn tay đang che phần bụng, bàn tay dính đầy máu nắm lấy vô lăng, bẻ tay lái, tiếp tục chạy như bay về phía trước!
Cánh sát giao thông thổi còi, tức giận đến nỗi nổi giận đùng đùng, leo lên xe máy bên cạnh đuổi theo.
Sân bay ngày càng gần hơn.
“Kít...!” Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên ở bên đường.
Trong sảnh sân bay chen chúc người, anh che vết thương ở bụng, trước mắt là màn sương mù trắng xoá, anh cố gắng phân biệt chuyến bay sắp cất cánh, đi về phía cổng lên máy bay.
Cô gái ở bên cạnh quầy lễ tân đi tới hỏi: “Tiên sinh có phải thấy không thoải mái, vị tiên sinh này..:”
Anh đi một cách cố chấp, ai cũng không cản được.
Mà giờ phút này trong phòng chờ...
Tần Mộc Ngữ dắt Tiểu Mặc qua cửa an ninh, Ngự Phong Trì đứng phía sau bảo vệ họ, đằng sau lại có hai người vệ sĩ, Tiểu Mặc tò mò nhìn đám đông, cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác mẹ và cậu được người khác bảo vệ như thế này