Khế Ước Hào Môn

Hoàn toàn chạm đến chỗ đau 2


trước sau

Cho nên anh sẽ chờ, chờ đợi mỗi này trong sự giày vò, chờ đến một ngày anh sẽ khỏi hẳn.

Mà Giang Dĩnh ở bên ngoài đã nghe rõ ràng tất cả mọi chuyện.

Mặt cô ta trắng bệch, không quan tâm mà xông vào, rơi lệ run giọng nói: “Anh là đang nói thật sao?”

Giang Dĩnh đột nhiên xông vào làm hai người đàn ông đều giật mình, cả người cô ta run rẩy, hơi thở bất ổn nhìn Thượng Quan Hạo: “Anh muốn đem Tín Viễn trao cho Lam Tử Kỳ, không quan tâm nữa có đúng không?... Anh muốn về nước, quay về Manchester, đúng không?!”

Trong hốc mắt dòng nước nóng bỏng rơi xuống, cô ta muốn cười, thế nhưng nước mắt trào ra càng nhiều, chỉ cảm thấy sự chua xót bao phủ tận đáy lòng!

“Lại là vì cô ta… Vì cô ta, anh có thể lập tức quyết định dâng công ty mình bỏ ra mười năm mới đoạt được cho người khác! Em đã khuyên anh suốt bốn năm... Khuyên anh trở về nước cùng em, đừng tiếp tục trong cái thành phố bé nhỏ ở Trung Quốc này nữa, chúng ta về nước rồi mọi thứ sẽ lại như lúc trước! Anh muốn cái gì thì sẽ có cái đó! Nhưng anh có chết cũng không nghe!” Giang Dĩnh lau nước mắt, giọng run run: “Cuối cùng bây giờ anh cũng chịu đi có phải không? Anh lại vì cô ta nên mới bằng lòng trở về!”

Mạc Dĩ Thành nhìn cô ta, trong đôi mắt hiện lên một chút mất kiên nhẫn.

Phụ nữ là loài động vật phiền toái, giống như Giang Dĩnh, hôm từ sân bay trở về, Thượng Quan Hạo nửa sống nửa chết trên người dính đầy máu, cô ta chính là như vậy hơi động một tý là lại nổi điên lên như bị động kinh, chuyện bé xíu cũng có thể khiến cô ta trở nên mẫn cảm không giữ được bình tĩnh.

Hạ thấp giọng, Mạc Dĩ Thành quay đầu nhìn Thượng Quan Hạo nói: “Chuyện của anh, thì anh tự giải quyết.”

Nói xong liền bước ra ngoài.

Trên mặt Giang Dĩnh nước mắt vẫn còn chưa khô, trên người mặc bộ đồ ngủ đơn giản, không trang điểm, vẫn còn đeo tạp dề, tủi thân nghiêng mặt đi, quả thực không biết cô đã vật lộn với Thượng Quan Hạo bao nhiêu ngày, chăm sóc anh, nghĩ ra mọi cách để anh vui vẻ, để anh khoẻ lại, đến cùng là vì điều gì!

Khuôn mặt hơi tái nhợt của Thượng Quan Hạo nhìn cô ta, đôi môi mỏng khẽ mở, lại thản nhiên nói: “Giang Dĩnh,
cô đã ra đi bốn năm.”

Lời nói này của anh khiến Giang Dĩnh cứng đờ tại chỗ!

Đúng vậy, năm đó cô không quan tâm tới sự phản đối của người nhà, trốn ra khỏi nhà, bay từ Manchester đến Trung Quốc, cũng đã được bốn năm.

“Vậy thì sao chứ!” Đôi mắt đỏ hồng của Giang Dĩnh nhìn anh chằm chằm, “Em thích, em thích đi theo anh, thì sao nào?”

Thượng Quan Hạo mặt hơi xanh mét, nói giọng khàn khàn: “Trở về thăm cha mẹ của cô.”

“Vậy anh sẽ cùng em trở về sao?!” Giang Dĩnh nói, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, “Em chạy theo anh suốt bốn năm, bây giờ anh dùng một câu nói đuổi em về nước nói cho cha mẹ em, anh vẫn không hề quan tâm em, có phải không!”

Thượng Quan Hạo nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt chậm rãi dời đi, buồn bã nói: “Không cần phải thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Tôi chỉ nói hai lần, không có lần thứ ba, cô ngay lập tức tự mình cút ra ngoài.”

Trong tay Giang Dĩnh còn cầm nguyên liệu để làm sữa đậu nành, còn chưa kịp bỏ vào máy làm sữa, chật vật vô cùng.

Đầu óc cô nhất thời nóng nẩy, chợt rưng rưng hét lên: “Không cần phải nói với em những lời độc ác như vậy!... Anh dựa vào cái gì! Chẳng qua là dựa vào việc em yêu anh nhưng anh lại không thương em sao! Anh có dám nói như vậy với Tần Mộc Ngữ không? Nếu như cô ta cũng từ chối anh tàn nhẫn như thế này, lòng của anh có đau không? Anh có phải cũng cảm thấy bản thân mình ti tiện đến mức hết thuốc chữa đúng không?”

“Rầm!” Một tiếng vang lớn, một cái chén vỡ nát cạnh chân cô, tan thành từng mảnh!

Chỉ một câu nói đơn giản, đã hoàn toàn chạm đến chỗ đau của Thượng Quan Hạo.

- -- Thượng Quan Hạo, nếu như cô ta cũng từ chối anh tàn nhẫn như thế này, lòng của anh có đau không? Anh có phải cũng cảm thấy bản thân mình ti tiện đến mức hết thuốc chữa đúng không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện