“Anh...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ đỏ lên, trong lòng mang theo vị chát cùng chua xót, con mắt buông xuống chỉ muốn thoát khỏi tay hắn cách xa nơi này.
Thượng Quan Hạo thấy bộ dạng chống cự của nàng như thế càng thêm tức giận, hắn nhớ rõ, không phải nàng luôn thích hắn sao? Trước đây hắn tùy tiện làm gì nàng vẫn ở bên, thế mà bây giờ lúc nào cũng muốn trốn tránh hắn?
“Đừng cử động...” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Tần Mộc Ngữ vẫn giãy dụa, nước mắt sắp tuôn ra, con ngươi trong veo tồn tại ý chí quật cường mà ẩn nhẫn.
“Tôi nói cô không được cử động!”Thanh âm Thượng Quan Hạo phát ra trầm thấp mà hùng hồn, lãnh liệt như băng, nắm chặt bả vai nàng.
“A!!” Tần Mộc Ngữ đột ngột bị đau hét lên, cố gắng trốn ra phía sau, Thượng Quan Hạo ngẩn ra, không buông ra mà ngược lại còn nắm chặt cánh tay nàng, đột ngột ôm lấy nàng vào lồng ngực, thấy nàng ôm cánh tay bị đau khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mồ hôi chảy ròng ròng, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
“...” Tần Mộc Ngữ nghẹn ngào, dưới chân như nhũn ra, tê liệt ngã xuống trong vòng tay hắn.
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo sắc lạnh, nhìn nàng ôm lấy chỗ đó, mới phát hiện là vừa rồi cầm đầu lọc thuốc không cẩn thận làm bỏng da nàng, mắt hắn hiện lên một chút mềm mại, lập tức ôm chặt nàng vào trong ngực, lật xem vết thương của nàng.
Chẳng qua là phỏng một tầng da mà thôi, tàn thuốc vẫn còn dính ở trên, bên trong lộ ra da thịt trắng nõn.
Nàng cắn môi chịu đau, trong lồng ngực hắn mà run nhè nhẹ.
Ánh mắt của Thượng Quan Hạo thâm thúy mà lãnh liệt mang theo một chút ảm đạm, bất thình lình ôm thân thể xụi lơ mềm mại của nàng vào trong ngực, giọng nói có chút ngập ngừng, nói không nên lời.
“Xin lỗi...” Môi hắn chạm lên trán của nàng, vài từ trong lời nói nghẹn ngào trầm thấp tuôn ra “Tôi không thấy.”
“Hạo... Tiểu Ngữ...” Tần Cẩn Lan thay một bộ quần áo đi ra, tò mò nhìn xung quanh, nghi hoặc cùng lo sợ khi phát hiện không thấy bóng dáng hai người.
Cách một bờ tường, toàn thân Tần Mộc Ngữ run lên, trong con mắt trong veo bắt đầu hiện lên tia đau nhức cùng ủy khuất.
“Anh có thể buông ra không? Chị đang tìm chúng ta.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngẩng lên, chịu đựng uất ức nói.
Trong ngực Thượng Quan Hạo như có ngọn lửa thiêu đốt, nóng lạnh đan xen, loại cảm giác lén lút này khiến hắn cảm thấy tội
lỗi càng nặng hơn, nhưng chết tiệt...thế nhưng hắn lại bắt đầu thích loại cảm giác này.
Chậm rãi đặt tay ngay chóp mũi nàng, có thể cảm nhận được hô hấp mỏng manh của nàng, ánh mắt thâm thúy của hắn lóe lên tia lãnh liệt, thấp giọng uy hiếp “Học cách thông minh một chút, Tần Mộc Ngữ... Tôi thích đàn bà khôn khéo.”
Cơ thể Tần Mộc Ngữ một trận run rẩy, mí mắt buông xuống, né tránh hơi thở của hắn.
Kì quặc, nàng sẽ không lầm đường lạc lối!
Thượng Quan Hạo lúc này mới lạnh lùng buông nàng ra, hai tay hắn lạnh lẽo mà kiêu ngạo cho vào trong túi quần, xoay người đi ra ngoài.
Mà ở bên ngoài, Tần Cẩn Lan lúc đầu còn rất phấn chấn, thế nhưng lúc sau thấy Tần Mộc Ngữ ôm cánh tay đi theo Thượng Quan Hạo từ phòng rửa mặt đi ra, trở nên hoảng sợ cùng lạnh lẽo.
Chất tiệt... Cùng lắm cũng chỉ có một lúc, một lúc thế thôi! Bọn họ đúng là ở cùng một chỗ?!
************************************
Trên đường về, Tần Cẩn Lan cố gắng kiềm chế mọi nghi hoặc trong lòng, cười đến chói lóa, đem quần áo tới chỗ Tần Mộc Ngữ khoa tay múa chân: “Tiểu Ngữ, em thích cái này không? Làm tôn lên khí chất của em, hôm nào mặc cho chị xem nhé!”
“Chị, chị đừng cho em nhiều như vậy, quần áo em đủ mặc rồi.” Con ngươi trong veo mang theo một chút day dứt nói.
“Tiểu Ngữ em đừng nói vậy, từ khi về nước chị thực sự không chăm sóc em nhiều lắm, hiện tại ba sinh bệnh, chị nhất định phải chăm sóc em thật tốt, em không được từ chối, xem như là chị đền bù, được không?” Tần Cẩn Lan cười ngọt ngào thân mật, có cảm giác rất ấm áp.
Tần Mộc Ngữ gật đầu, cảm giác hổ thẹn trong lòng càng ngày càng trầm trọng.
“...” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng than nhẹ.