Đôi mắt lóe lên, hơi thở cô mong manh: “Anh lại phát điên cái gì? Thượng Quan Hạo... Gần đây anh làm việc có đầu óc hay không vậy? Ở Luân Đôn anh luôn nói cái tên Rolls kia không phải dễ dàng đối phó, khi trở về anh liền lập tức bị ném bom trong xe, nguy hiểm tới cả tính mạng?!”
Không hiểu vì sao cô lại tự nhiên nhớ đến cái chuyện kia, cảm xúc nhất thời kích động, giọng nói phát run.
Một chút mất khống chế làm cô xấu hổ, lông mi dài cúi cuống, muốn đẩy lồng ngực anh ra: “Tôi không muốn nổi điên cùng anh... Anh buông ra đi...”
Con ngươi thâm thúy của Thượng Quan Hạo như có sóng biển cuộn cuộn dữ dội, chậm rãi xoay người cô buộc chặt vào trong lòng, cúi đều đặt trên trán cô nhẹ nhàng nói: “... Phải vậy không? Anh nổi điên?... Vậy em có biết không, anh vì ai mới nổi điên?”
Tần Mộc Ngữ nhíu mi, hiểu ra ý của anh, dùng lực lớn hơn muốn né tránh.
“Nếu ngày hôm qua anh có thể đi vào trong nhà em mà không phải chỉ đứng trước cửa gọi điện cho em...” Thượng Quan Hạo trầm thấp nói dường như không thể kháng cự mị hoặc, đè nặng nỗi đau nồng đậm cùng sự quyến luyến trong lòng, hắng giọng chậm rãi nói, “Anh cũng đã sớm nổi điên.”
Tần Mộc Ngữ chỉ cẩm thấy cả người nóng bừng đổ cả mồ hôi, còn tiếp tục như vậy cô sẽ không thể chịu đựng nổi.
‘Thượng Quan Hạo...” Cô thông khổ kêu một tiếng.
Sandy lúc này đang đi đến văn phòng, đẩy cửa ra, cất tiếng hỏi một câu: “Ready???”
Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô nàng lập tức hoảng sợ, ly trà sữa đang cầm trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất, làn da hơi ngăm cũng bắt đầu ửng đỏ, sự bối rối không thể che lấp được.
Tần Mộc Ngữ cũng giật mình hoảng hốt, cô biết giờ phút này để xảy ra tình huống như thế là không đúng, vậy mà người đàn ông này cứ ôm lấy cô khư khư, không cho kháng cự, bàn tay còn lại vẫn nhẹ nhàng vuốt ve bụng phẳng lì. Tần Mộc Ngữ căn bản không biết phải giải thích như thế nào, thầm nghĩ muốn trốn tránh khi cô gái kia đi vào.
Ngược lại Thượng Quan Hạo lại rất bình tĩnh, lông mi dài cúi xuống, hơi buông thân thể cô ra, tao nhã xoay người lại đối diện với Sandy, dúng tiếng Anh chậm rãi nói: “Thân thể cô ấy không thoải mái, buổi huấn luyện nửa giờ sau sẽ hủy bỏ, tôi đưa cô ấy ra ngoài ăn một chút gì, trong buổi sáng nay cũng không cần quấy rầy cô ấy... biết chưa?”
Sandy nháy mắt xấu hổ, đỏ mặt gật gật đầu, chạy nhanh ra ngoài nhường không gian cho bọn họ.
Tần Mộc Ngữ đã xấu hổ muốn chết!
...
Cửa hàng bánh kem và trà, cánh cửa mang theo gió lạnh không ngừng vang, cũng không ngừng có người tiến vào đi ra.
“Nhiều sao?” Thượng Quan Hạo đem một ly sữa nóng đặt trước mặt cô, ôn nhu hỏi.
Khôi phục một chút khí lực cùng tinh thần, Tần Mộc Ngữ vẫn xấu hổ không có bớt đi, cô gật gật đầu, ánh mắt có chút thê lương nhìn ra phía ngoài cửa sổ, qua lớp kính thủy tinh trong suốt, ở ngà tư, người và xe đang cùng nhau lưu thông qua lại có chút chật chội.
“Anh từ phía trước nhìn thấy em xóa cái gì vậy? Quan trọng lắm sao?” Anh không đi, hai chân tao nhã bước lại, một tay đặt lên bàn, một tay giúp đỡ cô dựa lưng vào ghế, tiếp tục
hỏi ôn nhu.
Tần Mộc Ngữ run lên, mắt nhìn anh một cái: “Anh nhìn nhầm rồi, tôi không có xóa cái gì cả.”
Ánh mắt Thượng Quan Hạo dừng ở cô: “Vậy tờ giấy từ chức đặt trên bàn, anh cũng nhìn nhầm rồi?”
Bàn tay nhỏ bé và yếu ớt xoa huyệt thái dương, cô nhíu mi: “Anh không nhìn nhầm... Với lại anh cũng không phải người trực tiếp lãnh đạo tôi, tôi chỉ là một giáo viên huấn luyện nho nhỏ, đơn từ chức là tôi nộp cho Sandy! Megnific Coper có hàng vạn nhân viên, anh làm sao mà giữ được?”
Thượng Quan Hạo chăm chú nhìn cô một lúc lâu, cúi đầu nói: “Được rồi, đổi sang chuyện khác... Vì sao ngày hôm qua em lại khóc?”
“Tôi có khóc sao?” Đôi mắt Tần Mộc Ngữ quật cường nhìn anh, “Tai anh bằng cách nào lại nghe thấy được?”
... Tần Mộc Ngữ khôi phục lại ý chí chiến đấu, không dễ dàng bị anh công phá phòng tuyến tâm lí.
Thượng Quan Hạo chậm rãi cúi đầu, khuôn mặt tuấn dật mị hoặc nhanh chóng trầm xuống, hô hấp của cô suy yếu, cảm thấy toàn bộ thân thể cùng sự áp bức của anh đang hướng thẳng vào cô mà đánh úp. Vòng sang chỗ cô, môi mỏng nhẹ nhàng ghé sát tai cô: “Lòng nghe được, em khóc.”
Trái tim Tần Mộc Ngữ đột nhiên đập loạn một chút, nhớ tới ngày hôm qua xảy ra chuyện, nhìn thấy những tấm hình khó coi, thời hạn rời đi cũng gần đến, đáy mắt cô lại dâng lên một tầng sương mù mịt, run giọng nói: “Anh thấy bên kia cũng có chỗ ngồi sao? Chẳng lẽ nhất định cứ phải ngồi sát tôi nói chuyện?”
Lông mi dày của Thượng Quan Hạo chậm rãi nhắm lại, ôn tồn phả hơi thở ra rồi lại nuốt vào, cúi đầu nói: “Khó có cơ hội em bình tĩnh thế này mà ngồi nói chuyện, cho nên anh muốn ngồi đây, bên kia cách em quá xa.”
Tần Mộc Ngữ không ngờ anh nói vậy, ánh mắt hơi run, hay tay bưng cốc sữa nóng, nói giọng khàn khàn: “Anh bị thần kinh...”
Thượng Quan Hạo đột nhiên nhíu mi: “Cẩn thận nóng...”
Thế nhưng không kịp nữa rồi, hai nay cô cầm chặt cốc sữa, nhất thời nóng không chịu đươc, “A!” một tiếng đột nhiên buông ra, cái cốc lập tức nghiêng sang một bên, sữa đổ hết ra, tay anh nhanh chóng đỡ lấy cái cốc để không bị rơi xuống!
Ở quầy bán hàng nhân viên liền lập tức chạy tới: “Is there something wrong?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ đỏ lên, ôm tay xoa dịu cho bớt nóng.
Thượng Quan Hạo đặt ngay ngắn lại cái cốc, sắc mặt có chút ủ dột, lại hướng người bán muốn gọi thêm một li nữa, không cần phải nóng như vừa rồi.