Đôi mắt của Thượng Quan Hạo hơi lạnh lẽo, nhìn qua hai gian phòng được tách ra, nhưng sự lãnh lẽo không hề giảm đi chút nào. Anh không hiểu, không hiểu lúc trước mình đã bắt đầu làm những chuyện điên rồ từ khi nào, mới đẩy cô đến tình trạng này, cường ngạnh đẩy cô vào vòng tay của người đàn ông khác? Cho dù cô và hắn ta không xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng cô cho phép hắn ta bước vào cuộc sống của cô, đây là sự thật.
Vậy mà anh lại thật sự cho phép, nuông chiều, để đến mức hai người họ có thể sống chung với nhau như vậy.
Tần Mộc Ngự dùng khăn bông thật to bọc kín Tiểu Mặc, lau sạch những bông tuyết vô tình rơi trên mặt và người của cậu bé.
Đôi mắt to trong suốt của Tiểu Mặc cứ ngắm nhìn chú cao lớn trong phòng khách, trong lòng chia làm hai nửa, một nửa vô cùng muốn lại gần, nửa còn lại vô cùng đề phòng. Cậu sẽ không quên cuộc điện thoại kinh khủng đó, cũng không thể quên bộ dáng đáng sợ của chú hôm đó.
Dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, Tần Mộc Ngữ mới đột nhiên nhận ra, cô để cho anh vào nhà.
Cô thật sự... thật sự để cho anh vào!
“Anh...” khuôn mặt cô đỏ lên, trái tim bỗng nhiên ngừng đập.
Đôi mắt sâu thẳm như biển của Thượng Quan Hạo nhìn qua, khuôn mặt tuấn tú hơi nhợt nhạt, thản nhiên nói: “Hối hận sao?”
... Hối hận vì để anh bước vào không gian của cô, có đúng không?
Tần Mộc Ngữ lập tức nghẹn lời, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, tản ra nhiệt độ nóng bỏng.
Vừa rồi khẩu chiến quá mức dữ dội, ngón tay của cô đến bây giờ vẫn còn hơi run, cô thậm chí còn không hiểu, vì sao anh lại nhất thời kích động mà nói ra những lời đó. Bây giờ, quan hệ giữa cô và Ngự gia chỉ trong vài giây đã bị đẩy đến một cục diện đáng sợ, cô rất rối loạn, luống cuống, tạm thời chỉ có thể trốn tránh.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đi đến trước mặt cô.
“Vậy cũng tốt”, anh khàn giọng nói, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, “Tần Mộc Ngữ, em sẽ không biết cảm giác của anh khi đứng ở đây ngay lúc này, mọi thứ ở đây đều không phải chỉ của một mình em, ngay cả mùi
hương trong không khí cũng không phải. Anh đang nghĩ vì sao trước đây anh có thể trải qua cuộc sống như vậy, để em cùng người đàn ông khác ngang nhiên ở cùng một chỗ?”
... Anh hẳn là nên tới đây nhìn xem sớm hơn một chút. Rồi anh sẽ biết cảm giác tồi tệ khi bỏ mặc cô và con ở bên người khác. Vô cùng tồi tệ.
Tần mộc ngữ luống cuống, sắc mặt đỏ ửng còn chưa rút đi, cô chỉ có thể trốn tránh ánh mắt của anh, ngồi xuống, run rẩy giúp Tiểu Mặc cởi chiếc áo khoác nặng nề xuống: “Tiểu Mặc, con có sợ không? Đi vào phòng chơi một chút đi, mẹ... Mẹ có mấy lời muốn nói với chú, Tiểu Mặc ngoan ngoãn đọc sách một mình, có được không?”
Giọng điệu của cô, rất rối loạn, theo bản năng không muốn anh gặp con.
Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Mặc sáng lên, khẽ liếm cánh môi đỏ bừng, có chút không tình nguyện.
Nhưng cái miệng đỏ bừng của cậu khẽ mở ra, nói một tiếng: “Được ạ!”
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo dịu dàng nhìn cậu bé chạy vào phòng, cơ thể nhỏ bé trắng nõn liêu xiêu với tay nắm cửa, ngoan ngoãn đóng cửa, qua khe cửa đôi mắt trong trẻo nhìn anh một cái, không bỏ được sự nghi ngờ nhưng vẫn đóng chặt của lại.
Tần Mộc Ngữ vừa đứng dậy, thì nghe thấy anh chậm rãi nói một cậu, “Sau này, đừng hỏi thằng bé những câu như vậy nữa, được không?”
Cả người cô cứng đờ, đôi mắt trong suốt ngước lên nhìn thẳng anh.
Thượng Quan Hạo chậm rãi tiếp tục nói: “Em hiểu rõ thằng bé rất ngoan, khi được hỏi một câu như vậy thằng bé căn bản sẽ không từ chối, em hỏi như vậy, mãi mãi sẽ không bao giờ nghe thấy câu trả lời từ chối từ thằng bé.”
Đây là tính cách của Tiểu Mặc, thằng bé thể hiện ra quá rõ.