Ánh sáng trong phòng hơi ảm đạm, thân thể trắng trẻo của Tiểu Mặc ngồi gục trên ghế, ngả người vào ghế dạ bên cạnh nhưng là nhất thời không cẩn thận nên ngã xuống khỏi ghế!
Thượng Quan Hạo nhíu mày lại, Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng “Tiểu Mặc!” chạy ngay vào.
Ghế dựa đặt trước bàn máy tính cũng hơi cao, ngã từ trên xuống chắc chắn sẽ đau, Tần Mộc Ngữ đau lòng ôm lấy thằng bé, gọi tên thằng bé nhưng nó vẫn khóc lớn, lại không giống như là bị đau, ôm chặt cổ Tần Mộc Ngữ kêu to “Mẹ!” như là bị hù dọa đến kinh hãi!
“Không khóc... Tiểu Mặc đừng khóc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Mặc đừng khóc, nói cho mẹ đi!” Tay ôm con, cục cưng khóc cũng làm lòng Tần Mộc Ngữ vỡ nát, trong mắt cũng có chút ướt át, con trai cô từ trước đến giờ chưa bao giờ khóc như thế này!
Thân hình thon dài cao ngất của Thượng Quan Hạo đi đến, đang định cúi người dỗ dành con trai, đôi mắt đột nhiên liếc qua màn hình máy tính đang mở... hòm thư công ti hiện lên, bình thường chỉ cần có thư gửi đến thì sẽ phát ra âm thanh, nhấn “Enter” có thể mở luôn ra. Mà lúc này, thư vừa gửi đến, Thượng Quan Hạo chỉ liếc mắt một cái, khuôn mặt tuấn tú ngay tức khắc trở nên trắng bệch!
Tâm gan như bị thương nặng nề, ánh mắt thâm sâu của Thượng Quan Hạo kịch liệt hoảng hốt, chống tay lên bàn, mở toàn bộ mail ra.
“Rốt cuộc là làm sao thế này? Tiểu Mặc, con nhìn thấy cái gì mới có thể...” Tần Mộc Ngữ nâng mắt nghẹn ngào nói, nói được nửa câu, cô cũng sợ đến ngây người, ánh mắt đảo qua nội dung trong thư trước mắt, trái tim bỗng tê dại trong nháy mắt!
... Cái mail kia, trong một buổi sáng được gửi đi nhiều nơi nhưng nội dung giống nhau.
Khác nhau là, hòm thư đó là của nội bộ công ti, toàn bộ nhân viên của Megnific Coper đều sở hữu một địa chỉ hòm thư trong đó! Mà trong email vừa gửi đến, nội dung không có một chữ, toàn bộ đều là ảnh chụp! Hình ảnh cô toàn thân lõa lồ, bị cường bạo, bị sỉ nhục, nhục nhã từ dáng điệu đến hoàn cảnh, tất cả đều phơi bày ra, rõ ràng như ban ngày!
Tiểu Mặc vốn đang ngoan ngoãn chơi đùa ở trong phòng, nghe được âm thanh thông báo thư đến liền tò mò trèo lên ghế dựa xem, một cái mail đang ở trên màn hình xoay tròn không ngừng. Thằng bé muốn ra ngoài gọi mẹ, nhưng bàn tay nhỏ bé không chú ý liền
ấn vào bàn phím, phong thư kia cứ thế mở ra trong nháy mắt.
Khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn đối diện màn hình máy tính, tràn ngập hình ảnh lọt vào tầm nhìn, Tiểu Mặc cực độ khiếp sợ, sợ hãi, rất sợ hãi, ngay lập tức liền bật khóc ra tiếng!
Tiểu Mặc nhìn thấy.
Cậu bé nhìn thấy trong những tấm ảnh, mặt mũi rõ ràng, tuấn dật bức người, thế nhưng lại giống như ma quỷ, cái chú đó đang thực hiện một hành vi dã thú!
Mới vừa rồi, thân thể nhỏ bé của cậu bé còn được chú ôm rất ấm áp. Nhưng giờ phút này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong nháy mắt, Tiểu Mặc lại nhớ đến cuộc điện thoại ngày hôm đó... mẹ ở trong điện thoại hét chói tai cầu cứu, nhưng không ai tới cứu mẹ!
Tiểu Mặc lớn tiếng hét chói tai, mắt tối sầm lại, dùng tay ra sức đẩy màn hình máy tính ra, đem sự khủng bố đáng sợ trong đầu đẩy ra! Cơ thể nho nhỏ kịch liệt dãy dụa trên ghế dựa, “Phanh!” một tiếng thảm thiết vang lên, chiếc ghế đổ xuống!
“Mẹ... Mẹ...” Tiểu Mặc khóc lớn, nước mắt dàn dụa hai má, cánh tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy cổ Tần Mộc Ngữ, “Có người bắt nạt mẹ... Có người khi dễ mẹ... Cứu, cứu mẹ...”
Cả người Tần Mộc Ngữ kịch liệt run rẩy!
Cô ôm chặt con trai, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, từ từ đứng lên, ngón tay run lẩy bẩy cầm chuột dò vào chỗ người gửi thư, là “Nặc danh”... lại là “Nặc danh”... Thế nhưng cô biết là ai làm, là ai muốn hủy hoại cô hoàn toàn!
Con ngươi trong hốc mắt nhất thời hiện lên tia máu đỏ tươi, nước mắt nhanh chóng ứa ra, Tần Mộc Ngữ nghiến răng nói gầm từng chữ: “Đám người khốn nạn này... Mấy người là đồ khốn nạn chết tiệt!”
Tần Mộc Ngữ không kiềm chế được hét chói tai, điên cuồng lật đổ màn hình máy tính, làm nó rơi xuống đất vỡ tan nát!
Bọn họ đã làm như vậy.
Cái gì cô cũng đều không làm, vậy dựa vào cái gì mà họ lại đối xử như vậy với cô!