Trên bàn ăn lớn thân thể mảnh mai của cô đứng dậy, cầm chiếc áo khoác ở bên cạnh lên, bước đến trước mặt bọn họ.
"Chân của cô ấy không tiện đi lại." Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng nói một câu, xoè bàn tay ra trước mặt anh, "Đưa chìa khóa xe cho em mượn một lát, em đưa cô ấy trở về."
Ngoài trời lạnh như thế này, để Giang Dĩnh trở về một mình, cô không thể làm chuyện đó được.
Đôi mắt trong veo ấy khiến trái tim Thượng Quan Hạo trở nên băn khoăn.
Giang Dĩnh nghiến răng, nhìn cô nói: "Tần Mộc Ngữ, tôi không cần cô giả vờ tử tế!"
"Tôi cần phải tử tế với cô sao?" Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô nhìn cô ta, "Thứ cô muốn cũng chẳng phải cuộc đời của tôi, tôi có lí do gì để ân cần với cô?"
Giang Dĩnh: "..."
Hàng lông mi của cô nhẹ nhàng cụp xuống rồi lại nâng lên, nhìn Thượng Quan Hạo nói: "Chìa khóa xe đâu?"
Đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo mím chặt, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Em cứ ở yên trong này, anh đưa cô ta ra ngoài sẽ quay lại ngay lập tức."
Nói xong anh cũng không giải thích thêm gì, kéo Giang Dĩnh đi ra ngoài. Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Tần Mộc Ngữ vẫn chìa ra trong không trung, có chút bất ngờ, có chút kinh ngạc, có chút lúng túng, một hồi lâu vẫn không biến mất.
Cho đến tận khi hai người đó khuất dần sau cánh cửa nhà hàng, cô vẫn chưa hoàn hồn.
"Tần tiểu thư." Mạc Dĩ Thành đứng lên, chậm rãi nói: "Cô cứ ăn cơm trước đi, một lát nữa anh ta nhất định sẽ trở lại."
Tần Mộc Ngữ đứng đó một lúc lâu rồi chậm rãi quay người lại, đặt áo khoác lên ghế, ngồi xuống.
Dường như trên bàn ăn lại khôi phục không khí vui vẻ ấm áp, Sandy và Tiểu Mặc ngồi bên cạnh chơi với nhau rất vui vẻ, nói chuyện líu rúi không ngừng pha trò cười, Tiểu Mặc sửa cách phát tiếng Trung cho Sandy, bộ dạng trêu trọc của Tiểu Mặc khiến Sandy khoái chí cười ầm lên.
Mạc Dĩ Thành nâng ly rượu lên, ra hiệu cho cô, thản nhiên nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."
Ánh mắt của Tần Mộc Ngữ đang nhìn không trung một cách mông lung lúc này mới bình thường lại, cũng nâng rượu lên, cụng ly với hắn một cái, uống một chút rồi lại đặt xuống.
Mọi người đều nói, lòng dạ của phụ nữ là kim sâu đáy biển.
Vì sao đôi khi, trái tim của một đàn ông, cô cũng không nhìn thấu một chút nào?
...
Đêm khuya, sương dày đặc.
Mãi đến khi mọi
người đã dùng bữa xong Thượng Quan Hạo vẫn chưa trở lại, cũng không gọi lại cuộc nào. Cuối cùng Tần Mộc Ngữ cũng không muốn đợi thêm nữa, nhờ Mạc Dĩ Thành lái xe đưa Sandy trở về trước, rồi quay về căn hộ chung cư của hai mẹ con cô sau.
"Wow..." Tiểu Mặc đã ăn uống no nê, vừa bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà chung cư sang trọng đẹp đẽ trước mặt, "Mẹ ơi, đây là nhà mới của chúng ta sao?"
Tần Mộc Ngữ không nói gì, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, nắm lấy cổ tay của Tiểu Mặc.
Mạc Dĩ Thành cũng xuống xe, ánh mắt có chút phức tạp. Hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn 10 rưỡi rồi.
"Nếu cô thấy lo lắng thì cứ gọi điện thoại cho Hạo đi, anh ấy không có lí do gì để biến mất lâu như vậy." Mạc Dĩ Thành nhịn không được liền nói.
Tần Mộc Ngữ quay người lại bước đến, những sợi tóc mềm mại vương trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tản ra vầng sáng mờ nhạt, nhẹ giọng nói: "Mạc Dĩ Thành, anh đã đi theo anh ấy bao nhiêu năm rồi?"
Mạc Dĩ Thành khẽ giật mình.
"Hình như đã 10 năm rồi, sao vậy?"
Đôi mắt cô vẫn trong suốt như nước: "Vậy anh cảm thấy, anh đi theo anh ấy 10 năm, anh hiểu anh ấy là người như thế nào sao?"
Mạc Dĩ Thành hơi ngẩn ra, sau đó liền cau chặt chân mày.
"Cũng không hiểu rõ lắm." Mạc Dĩ Thành ăn ngay nói thẳng. Thượng Quan Hạo vốn là người hành xử không giống người bình thường, nhất là những chuyện liên quan đến cô gái này, không ai có thể kiểm soát được sự điên rồ của Thượng Quan Hạo.
Tần Mộc Ngữ khẽ cười, gật gật đầu: "Vậy thì đúng rồi, anh đi theo anh ấy lâu như vậy cũng không hiểu được anh ấy đang suy nghĩ cái gì, bây giờ cần gì phải bảo tôi cứ tin tưởng anh ấy vô điều kiện, khiến tôi thấy không thoải mái?"
Thân thể Mạc Dĩ Thành hơi cứng ngắc, ánh mắt nhìn cô có chút kỳ lạ.