“Cái này...” Hắn bỗng nhiên ôm lấy nàng, đôi mắt đen một mảnh đau thương hối hận “Đừng náo loạn, tôi chỉ đùa với em thôi, em còn tưởng thật đúng không? Đừng khóc, tôi xin lỗi em, là tôi sai, là tôi có lỗi với em, được chưa...”
Viền mắt nàng hơi đỏ cũng khiến hắn hoảng sợ không thôi, hận không thể dùng tất cả khả năng có được để khiến nàng có thể không thương tâm.
“Rốp!!!” Một tiếng chói tai sắc bén truyền đến.
Trái tim Ngự Phong Trì như bị buộc chặt, ôm lấy nàng, nhìn về phía ánh đèn xe, ánh sáng quá chói lóa khiến hắn không thể mở mắt, lấy tay che chắn, nói khẽ với nàng: “Chúng ta đang chặn đường, đứng lên trước đã, tôi đỡ em!”
Thế nhưng thật không ngờ, chiếc xe kia dừng ngay bên cạnh họ.
Ngự Phong Trì nhìn thấy đèn xe từ từ tắt đi, ánh mắt phúc tạp, trong ngực cơ hồ có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, khi nhìn thấy bóng dáng cao ngất lãnh khốc vô tình của người đàn ông từ trên xe đi xuống, hắn quyết định lần này có chết cũng không giao lại Tần Mộc Ngữ, đêm nay, nàng là của hắn!
Tần Mộc Ngữ sợ đến nỗi không dám khóc lóc nữa, nhìn Thượng Quan Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn trong veo một mảnh thê lương hòa cùng sợ hãi.
Màn đêm chập chờn buông xuống, đầu gối nàng được cột lại bằng một mảnh vải tơ tằm màu vàng nhạt, còn có vệt máu đỏ trượt xuống cẳng chân, sầu thảm khiến trống ngực người khác đập loạn nhịp. Thượng Quan Hạo chậm rãi đến gần nàng, ánh mắt như thạch hắc diệu từ trên đầu gối nàng lạnh lùng mà chuyển đến khuôn mặt của gã đàn ông kia.
“Mới chịu chút kích động như thế mà đã nghĩ đến chuyện trốn chạy, không ngờ lại theo một kẻ như vậy mà bỏ trốn...” Giọng nói u lãnh mang theo từ tính của hắn vang lên, rất trầm thấp êm tai “Thế nào, muốn lái xe đi tìm cái chết sao? Thật đúng là xúc động lòng người...”
Ngự Phong Trì nghe được những lời này khiến hắn bị kích động thật mạnh, hắn như kẻ lưu manh lừa đảo hoàn toàn bại trước gã đàn ông kia, một chút khí phách cũng không giữ được, cười lạnh: “Chuyện quái gì đến mày, cô ấy thích, cho nên tao mới đem
cô ấy ra ngoài. Thượng Quan Hạo, mày chẳng qua cũng chỉ là con chó của Tần gia thôi, mày ở chỗ này cần gì tự coi mình thành đại gia?”
Thượng Quan Hạo cũng nhàn nhạt cười khẩy, không để ý đến hắn, chỉ chậm rãi đến gần Tần Mộc Ngữ, nhìn mấy sợi tóc rối tung của nàng, dáng dấp như thiên sứ giáng trần, cúi đầu nói: “Trốn khỏi bữa tiệc nhận chức của chính cô, không màng đến tình thế, không nghĩ đến hậu quả, cô rốt cuộc là muốn cho cha cô khó xử, hay là muốn cho chị cô khó xử?”
Toàn thân Tần Mộc Ngữ run lên, con ngươi trong veo đột ngột ngẩng lên: “Tôi không có ý này! Tôi chỉ thấy...”
Khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ lên, khô nóng không chịu nổi... Nàng chính là thấy cảnh yêu đương mãnh liệt của chị cùng hắn, cho nên mới khó mà chịu đựng được...
“Thấy cái gì?” Giọng nói Thượng Quan Hạo vẫn trầm thấp êm tai.
Lòng chua xót cùng ủy khuất như rung chuyển đất trời, đôi mắt buông xuống, Tần Mộc Ngữ trầm mặc trong chốc lát, khe khẽ hít một hơi, ôn nhu mở miệng nói: “Thượng Quan Hạo, tôi không muốn để chị phải khó xử, là tôi sai rồi, là tôi tùy hứng, tôi bây giờ sẽ trở về cùng anh.”
Thượng Quan Hạo chính là chờ những lời này.
Sự ôn nhu trong ánh mắt đã bị thay bằng khí khái băng lãnh lạnh đến thấu xương, rất nhanh cầm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đi về phía chiếc xe.
Ngự Phong Trì cũng biết không thể ngăn nàng trở về, nghiến răng, đi tới vỗ vai Thượng Quan Hạo, ra sức chộp lấy bả vai hắn: “Mày chờ tao một chút! Không thấy cô ấy bị thương sao? Tên khốn, mày có phải là đàn ông không, đối xử thô bạo với cô ấy như vậy?!”
Bước chân Thượng Quan Hạo lúc này mới chậm rãi dừng lại.