Anh đang cố chịu đựng, đã đến giới hạn gần như bùng nổ cuối cùng lại bị anh mạnh mẽ đè nén lại, bàn tay đang ôm cô hơi nới lỏng ra một chút, đôi mắt lạnh lẽo như băng cúi xuống nhìn vào mặt cô, hỏi:“Em cảm thấy anh nên làm như thế nào?”
“Em đang ở trong vòng tay anh, nhưng lại có một người đàn ông khác lo lắng cho em là em có đau hay không, có khó chịu không....Tần Mộc Ngữ em nghĩ anh nên làm như thế nào, mới khiến em không cảm thấy anh quá đáng?” Bờ môi mỏng của anh giống như lưỡi dao lạnh lẽo, nhìn cô chằm chằm, nói ra từng chữ một, trong đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn anh, cánh môi tái nhợt cũng chậm rãi mở ra: “Nếu anh như muốn em giải thích, thì em cũng nói giống như anh ấy, tin hay không là chuyện của anh.”
Đôi mắt ngập nước của cô nhìn thoáng qua chiếc xe ở phía sau, đè nén sự chua sót, tiếp tục nói: “Có một số việc anh có thể nhìn thấy cho nên có thể hỏi ngay được, nhưng có những chuyện em không tận mắt nhìn thấy vì vậy ngay cả tư cách để hỏi em cũng không có... Thượng Quan Hạo, có phải nếu em không hỏi, thì anh cũng sẽ vĩnh viễn không nói cho em biết anh đang làm cái gì, bao gồm cả việc anh vừa mới bay từ New York về đây, anh cũng không có ý định nói cho em biết, có phải vậy không?”
Một tầng hơi nước bao phủ đôi mắt của cô, khiến bất cứ ai nhìn thấy tim cũng phải đập nhanh.
Ngay lập tức khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo trở nên trắng bệch, cẩn thận nhìn cô, hơi thở dồn dập.
Anh không biết… Rốt cuộc tại sao cô lại biết chuyện này?!
Đôi môi mỏng nhếch lên, tơ máu trong mắt càng nhiều hơn, có một khoảnh khắc anh thật sự cảm thấy luống cuống như vậy, ôm cô, trầm giọng nói ra vài chữ: “Chúng ta về nhà rồi nói sau....”
Nói xong muốn dẫn cô rời đi ngay lập tức, ôm chặt thân thể nhỏ bé, yếu ớt và mềm mại như không xương của cô đi đến chiếc xe ở bên cạnh.
Giọng nói lạnh lùng của Ngự Phong Trì vang lên từ phía sau: “Thượng Quan Hạo!”
Ngự Phong Trì chậm rãi tới gần, chữ sau lạnh lùng hơn chữ trước: “Tôi cảnh cáo anh, có thể những gì anh nhìn thấy hôm nay chỉ đơn giản là hiểu lầm, nhưng không có nghĩa những chuyện giống như
vậy xảy ra trong tương lại cũng là hiểu lầm——— Tôi đã buông tay một lần, là vì tôi muốn nhìn thử xem người có thể khiến cô ấy trở nên hạnh phúc có phải là anh hay không. Nhưng nếu như không phải, tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn trước đây để đối xử với cô ấy.... Bởi vì anh không xứng đáng....”
Còn chưa nói xong câu cuối cùng, một nắm đấm mạnh mẽ đã vung tới!
“Bốp!” một tiếng vang lên, thân thể cao lớn của Ngự Phong Trì lảo đảo vài cái rồi ngã xuống bên cạnh chiếc xe, ngay lập tức xương hàm dưới đau đớn giống như vỡ vụn, chiếc xe ô tô vì bị va chạm mạnh nên tiếng còi báo động kêu lên ầm ĩ.
Tần Mộc Ngữ sợ tới mức hét lên một tiếng, bàn tay bịt kín hai tai.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô nhíu mày nhìn thẳng Thượng Quan Hạo hét lên: “Thượng Quan Hạo, anh đang làm cái gì vậy?!”
“Anh nên làm gì đây?” Thượng Quan Hạo cười lạnh, ngón tay thon dài sửa sang lại cổ áo sơmi, “Nghe cậu ta thổ lộ với em? Thật có lỗi, định lực của anh không tốt như vậy…”
(*): Định lực; là khả năng kiềm chế, loại bỏ mọi tham ái trên đời.
Không kiềm chế được, Ngự Phong Trì liền đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo như băng, tay siết chặt thành nắm đấm ngay lập tức vung ra!
Lại “bốp!” một tiếng nữa vang lên, cú đấm đó rơi vào mặt Thượng Quan Hạo, nhưng ngay sau đó anh ngay lập tức nắm lấy cổ tay Ngự Phong Trì, dùng sức mạnh mẽ kéo ngược vặn ra sau lưng, xương cốt như muốn gãy vụn ra, đầu gối hung hăng húc vào bụng Ngự Phong Trì!
Ngự Phong Trì lập tức đau đến mức không nói được câu nào… Xụi lơ ngã xuống…
Ngón tay Thượng Quan Hạo tao nhã lau một chút máu bên khóe miệng, đôi mắt lạnh lùng nâng lên, trầm giọng nói: “Đừng tiếp tục chọc giận tôi thêm lần nữa, nếu không lần sau sẽ không chỉ có thế này.”
Nói xong, Thượng Quan Hạo hạ tay xuống, nắm lấy cổ tay cô gái nhỏ bên cạnh.