Giang Dĩnh chỉ dám đứng nhìn chiếc xe MPV màu bạc, cả người đều run rẩy, cũng không dám đi lên.
Có vài người vệ sĩ vừa ra khỏi phòng hòa giải lái xe qua đó, không phát ra bất cứ tiếng súng nào từ bên trong, không biết là có phải là do dùng súng giảm thanh hay không, những giọt mồ hôi thấm ướt đẫm hàng lông mi của Giang Dĩnh, chân lại bị tập tễnh, đứng còn không vững.
Cửa xe bên ghế lái mở ra.
Thân hình cao lớn của Thượng Quan Hạo túc sát, đôi mắt thâm trầm hiện lên sự lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Lên xe.”
Lúc này Giang Dĩnh mới bừng tỉnh trong dòng hồi ức về cảnh tưởng đáng sợ đó.
Cô lảo đảo nghiêng ngả bước lên xe, cửa xe vừa đóng lại thì liền nhìn thấy ở xa xa phía sau có xe của cảnh sát đang đuổi đến đây, lúc đi ra khỏi cổng tòa án đi lướt qua bọn họ, tiếng còi xe cảnh sát lúc gần lúc xa, gần như làm trái tim cô ta trở nên run rẩy.
“…” cả người Giang Dĩnh đổ mồ hôi lạnh, co rúm lại ngồi trên ghế, một chữ cũng không dám nói.
Lại càng không dám hỏi anh, vừa rồi, là… giết người diệt khẩu sao?
Ánh sáng lạnh lẽo từ cửa kính xe hắt vào sườn mặt tuấn dật của anh, xương hàm góc cạnh rõ ràng, khiến người khác sợ hãi, người lại quyến rũ khiến lòng người rung động.
Ngón tay thon dài tao nhã chống đỡ trán, nhắm mắt trầm mặc, trên người vẫn còn lưu lại mùi máu nhàn nhạt.
Giang Dĩnh không biết anh định đưa mình đi đâu.
Nhưng khi nhìn thấy những biển báo trên đường thì hiểu ra ngay lập tức.
… Đây là đường về nhà cô ta.
“… Hạo…” Giang Dĩnh run giọng gọi một tiếng, tay đặt trên ghế ngồi run rẩy không ngừng.
Sau một lúc lâu Thượng Quan Hạo mới mở miệng nói chuyện.
“Giữ lại tiền tiết kiệm của cô và cổ phần của bác trai đi… Chuyện này cô không cần cô nhúng tay vào. Chắn hẳn cô cũng biết rõ, tôi đã nói không cần, thì có ý nghĩa gì.” Giọng nói trầm thấp vang vọng quanh quẩn trong xe, có chút lạnh lùng.
Đôi mắt Giang Dĩnh trở nên đỏ hoe.
“Hạo… Thực xin lỗi… Em thật sự không biết Rolls lại dùng tính mạng của Tiểu Mặc để uy hiếp anh…” Mắt Giang Dĩnh ngập nước, run giọng nói, “Thật sự em không nên tự ý làm theo suy nghĩ của mình, nhưng em hi vọng anh hiểu được, từ hôm anh gặp chuyện không may cho đến bây giờ em luôn ăn không ngon ngủ không yên! Em sắp phát điên rồi!”
“Em chỉ muốn giúp anh… Em cũng chẳng thừa hơi để quan tâm đến chuyện của người khác nhưng em không thể ngăn được tình yêu đối với anh! Em không dừng lại được....” Bàn tay nắm chặt tóc, thống khổ gục đầu xuống, tùng giọt nước mắt rơi xuống.
Một hình bóng mang theo cảm giác bức bách mãnh liệt bao phủ xuống.
Giang Dĩnh ngước đôi mắt mơ hồ đẫm lệ lên, chỉ cảm thấy bóng của anh đang bao trùm cả người cô ta, đôi mắt sâu thẳm khiến người khác chìm đắm say mê đang nhìn chằm chằm cô ta, hiện lên sự lạnh lẽo, cánh tay đầy nguy hiểm mà ưu nhã chống lên lưng ghế, lạnh lẽo đến mức gần như khiến toàn bộ xương cốt của Giang Dĩnh cứng đờ lại.
“Giang Dĩnh, tôi không biết trước đây lúc ở Manchester, tôi đã điều gì khiến cô hiểu lầm là tôi có tình cảm gì đó với cô. Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, nếu như cô đã muốn biết vậy thì tôi cũng không ngại nói cho cô biết rốt cuộc tôi có cảm giác gì với cô....” ánh mắt Thượng Quan Hạo lạnh lùng, giọng nói trầm thấp từ từ nhấn mạnh từng chữ, vô cùng rõ ràng: “Hai gia đình đã có quan hệ thân thiết nhiều năm, luôn lấy lễ nghĩa để đối xử với nhau... những cũng chỉ trong giới hạn đó thôi. Không phải tôi không biết yêu, trước đây với Cẩn Lan, tôi cũng không biết đó có phải là tình yêu không, nhưng bây giờ thì tôi chắc chắn, tôi yêu Tần Mộc Ngữ, cũng yêu con của tôi..... Ngoài ra không còn ai khác,”
Khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Giang Dĩnh trở nên trắng bệch.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo càng lạnh lùng hơn, lộ ra sát khí, tiếp tục nói: “Cô không cần quan tâm những loại chuyện này, hơn nữa chân cô đang bị thương… thực sự tôi đang cảm thấy khó chịu giống như bị bó chặt tay chân, không đành lòng ra tay làm gì cô, nhưng cô phải nhớ kĩ điểm mấu chốt này… tôi dung túng cô, không có nghĩa là cô có quyền qua mặt tôi nói lung tung trước mặt Tần Mộc Ngữ… Nếu còn có lần sau, cô tự mình suy nghĩ hậu quả.”
Thượng Quan Hạo lạnh lùng quay mặt sang, đôi môi mỏng gần sát tai Giang Dĩnh, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi không phải loại người lương thiện gì, chuyện giết người không thấy máu tôi chẳng nhớ nổi mình đã làm bao nhiêu lần rồi.... Nhưng đừng ép tôi làm những việc như vậy với cô, nhớ kĩ chưa?”
Mùi máu tươi kích thích khứu giác nhạy cảm của Giang Dĩnh!
Giang Dĩnh chìm trong bóng tối, mắt mở lớn,
run rẩy, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía anh.
Anh đang uy hiếp cô…
Chỉ vì cô đã nói vài câu không nên nói với Tần Mộc Ngữ, vậy mà anh lại lấy cái chết ra để uy hiếp cô?!
Giang Dĩnh cắn chặt môi, đau đến tê liệt, đôi mắt đỏ như máu!
“Kít…!” Xe từ từ dừng lại.
“Tiên sinh, đã đến nơi rồi.” Người vệ sĩ ở phía trước dường như không hề nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, không cảm xúc nói.
Cửa xe mở ra.
Giang Dĩnh đi xuống như mấy hồn, nhất thời đứng không vững, té ngã ở ven đường.
Thân hình cao lớn của Thượng Quan Hạo bước xuống xe, cúi người kéo Giang Dĩnh lên, không chút dịu dàng, hơi thở từ trong đôi môi mỏng phả ra gặp không khí lạnh đọng lại thành giọt sương, lạnh lùng nói: “Cẩn thận một chút… Chuyện hôm nay tôi không hi vọng có người khác biết, cho nên cô cũng câm miệng lại, nếu không không muốn mất mạng vì lời nói.”
Giang Dĩnh ngước mắt lên, vừa sợ hãi lại vừa yêu say đắm, không cam lòng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thượng Quan Hạo!
…….
“Cốc cốc cốc” ba tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu Mặc đang ở trong phòng khách xem tập tranh, nhìn vào phòng bếp, lại nhìn ra cánh cửa, hô lên một tiếng: “Mẹ, có người đến!”
Tần Mộc Ngữ đang xào thức ăn, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, không dừng tay được.
“Khụ…” Cô bị hít phải một ít khói dầu, nhìn bầu trời còn chưa tối hẳn, nói một câu, “Tiểu Mặc đi mở cửa đi!
“Vâng!” Tiểu Mặc leo xuống ghế sô pha, chạy tới mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mắt, vô cùng kinh ngạc.
Cậu bé hơi đẩy cánh cửa ra một đường nhỏ, chỉ để lộ một con mắt to tròn nhìn anh, phân vân không biết có nên cho anh vào nhà hay không. Hành lang yên lặng thật đối lập với âm thanh đang xào rau trong phòng bếp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của Tiểu Mặc nói ra một câu: “Chú, mẹ cháu đang nấu cơm…”
Đôi mắt to và trong trẻo kia hiện ra một ý tứ thật rõ ràng…
Chú, người tới đúng lúc như vậy, có phải là đến ăn chực không?
Dáng người mạnh mẽ cao lớn của Thượng Quan Hạo bị ánh đèn trong phòng hắt vào, áo vest đen phẳng phiu, tản ra hơi thở lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm của anh liếc vào phòng bếp một cái, cả người giảm bớt đi sự lạnh lùng, trở nên dịu dàng.
“Thật không?” Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng hỏi hai chữ, chậm rãi cúi đầu nhìn cậu bé đáng yêu đứng trước mặt, “Chú có mang bánh ngọt đến, có thể trao đổi không?”
Tiểu Mặc lại một lần nữa mở to hai mắt nhìn.
Cậu bé mở cửa to hơn một chút nữa, nhìn Thượng Quan Hạo rồi lại nhìn đến tay anh, quả nhiên nhìn thấy một chiếc hộp được trang trí rất đẹp.
‘Đó là vị gì?” Tiểu Mặc còn muốn nói điều kiện.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo sâu thẳm, mang theo sự dịu dàng, “Việt quất.”
Ánh mắt Tiểu Mặc không thể kiềm chế được, sáng rực lên.
Ngay lúc này cậu bé đã cho người lạ vào nhà, quên luôn cả lời dặn dò và hỏi ý kiến của mẹ, nắm chặt bàn tay đang cầm hộp bánh của Thượng Quan Hạo: “Chú, vào đi… Chú vào nhà đi…”
Lúc này Thượng Quan Hạo mới bước vào trong.
Lại một lần nữa đi vào nơi này, không chỉ có thức ăn đã chuẩn bị, còn có cả cục cưng ấm áp. Trái tim cả ngày đều căng cứng của anh chậm rãi thả lỏng, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Trong phòng bếp, Tần Mộc Ngữ thêm chút gia vị cuối cùng, tò mò hỏi một câu: “Tiểu Mặc, ai đến vậy?”
“Là bánh ngọt!” giọng nói trong trẻo của Tiểu Mặc vang lên.
Tần Mộc Ngữ đang cầm cái muỗng trên tay, lông mi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên xấu hổ… Cái gì vậy?