Tiểu Mặc lắc đầu: "Không đau ạ, mẹ nói là nếu bảo vệ thật tốt thì sau này cũng không đau nữa."
Thượng Quan Hạo nhìn chăm chú vào nơi đó, trong đôi mắt xuất hiện sự khát máu lạnh lùng, anh từ từ ôm lấy thân thể nhỏ bé mềm yếu của con trai, nói thật nhỏ: "Đúng vậy, mẹ nói đúng đấy, sau này sẽ không đau nữa."
Trong lòng anh tồn tại một thánh địa ở nơi sâu thẳm nhất, cho dù có phải đánh đổi bằng mạng sống anh cũng nhất định phải bảo vệ, không để cho hai mẹ con cô chịu bất cứ tổn thương nào.
Phía bên kia của thành phố xa hoa, nhộn nhịp.
Bên trong toà nhà văn phòng rộng lớn, Ngự Phong Trì nhìn chăm chú những đường cong và các con số không ngừng thay đổi trên màn hình máy tính,
Bên trong văn phòng của một tòa nhà to lớn, Ngự Phong Trì chăm chú nhìn trên màn hình máy vi tính ba đường cong đang không ngừng chuyển động con số, quay quay chiếc bút chì màu đen vừa mới gọt xong ở trên tay, lạnh nhạt nhấn mạnh rõ ràng từng chữ một: "630 cổ phiếu được bán tháo kia đã dừng lại, chúng ta đã mua vào tất cả là 615, tạm thời cứ giữ đấy, cuối ngày nộp lại báo cáo cho tôi nếu như trước đó có xu hướng thay đổi thì phải lập tức báo lại cho tôi, còn cả hàng hoá bên phía Hải Đức nữa."
"Ong ong" di động trên bàn không ngừng rung lên.
Trợ lí chú tâm nghe sự sắp xếp của hắn, ngòi bút nhanh chóng di chuyển trên tờ giấy, lúc này lại bị buộc phải dừng lại.
Ngự Phong Trì trầm ngâm một chút rồi mới bắt máy: "Alo?"
"Những chuyện anh muốn biết tôi đã tìm hiểu rồi." Giang Dĩnh hơi nghẹn ngào, run giọng nói.
Ngự Phong Trì đổi điện thoại sang tai bên kia, mở miệng: "Nói."
"Ngày hôm đó trong phòng hòa giải, tôi đã nghe chính miệng Rolls nói, người gặp nguy hiểm không phải Tần Mộc Ngữ mà con của cô ta, có khả năng anh ta đã động tay động chân trong cuộc phẫu thuật của thằng bé, lấy chuyện đó ra để uy hiếp Hạo, cho nên anh ấy mới bị bó buộc tay chân không dám làm bất cứ cái gì." Giang Dĩnh nghiến răng nói.
Đôi mắt thâm trầm của Ngự Phong Trì hiện lên sụ khát máu lạnh như băng, những ngón tay đang cầm bút chì đột nhiên siết chặt lại.
Phẫu thuật.
"Cũng bởi vì vậy cho nên buổi hòa giải hôm đó mới thất bại, Rolls bị thương nặng nằm viện không rõ nguyên nhân, ngay cả truyền thông cũng không đào bới được tin tức gì phải không?" Âm thanh u ám lạnh lẽo của hắn vang vọng khắp văn phòng.
"Đúng." Giọng nói Giang Dĩnh càng run hơn, "Những chuyện muốn nói tôi đã nói xong rồi Ngự Phong Trì, tôi biết anh cảm thấy tôi cực đoan, thế nhưng anh thử nhìn kỹ mọi chuyện một chút xem, nếu như không gặp Tần Mộc Ngữ thì Hạo sẽ không vô duyên vô cớ từ bỏ Tín Viễn, thứ mà anh ấy đã mất mười năm ở lại thành phố Z tốn bao nhiêu công sức mới giành lại được, bây giờ cũng sẽ không bị vụ kiện cáo đó làm cho thân bại danh liệt, đều tại mẹ con Tần Mộc Ngữ, đều tại hai mẹ con cô ta đã phá hỏng mọi chuyện."
Ngự Phong Trì không có tâm trí nghe cô ta bẻ cong lí lẽ, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, nhớ tới bộ dáng đáng yêu đơn thuần của Tiểu Mặc, hắn khó có thể tưởng tượng được, nếu như Rolls và Thượng Quan Hạo đàm phán không thành, nếu như Thượng Quan Hạo dứt khoát lui về về phía sau, Rolls nhìn thấy kết quả hắn ta mong muốn, vậy sau này Tiểu Mặc có còn giá trị để uy hiếp không?
"Ba" một tiếng, bút chì bị anh bẻ gãy làm đôi rơi xuống bàn, ngay cả trợ lí cũng giật nảy mình.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngự Phong Trì tái nhợt, nhớ lại buổi tối hôm đó ở phía dưới khu chung cư của cô, bộ dáng của người đàn ông đó mạnh mẽ bá đạo, cười lạnh một tiếng ---- Để cho một đứa bé vô tội vì anh mà rơi vào hoàn cảnh đó, Thượng Quan Hạo, anh dựa vào đâu mà ngang ngược chiếm lấy cô ấy như thế? Ngay cả mạng sống của mình anh còn khó mà giữ được vậy thì anh dựa vào cái gì mà muốn hai mẹ con cô ấy mạo hiểm cùng anh?
"Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không buông tay, cho dù phải hủy diệt những người bên cạnh anh ấy tôi cũng không buông tay." Giang Dĩnh vẫn đang gào thét.
"Cô câm miệng cho tôi." Ngự Phong Trì nghiến răng quát lớn một tiếng, ánh mắt muốn giết người, lạnh lẽo đến đáng sợ.
*
Bên trong nhà trẻ Nobel Garden, Tần Mộc Ngữ dắt Tiểu Mặc vào, cười nhẹ chào tạm biệt cậu bé.
Cô không có dự định rời đi lúc này, chỉ có thể tạm thời định cư ở nơi này, mà công việc cũng không thể trì hoãn thêm được nữa. Mặc dù cô có thể dừa vào người đàn ông đó về mặt tinh thần, thế nhưng cô sẽ không phụ thuộc về mặt kinh tế và vật chất, cô không cho phép bản thân được ý lại dù chỉ là một chút.
Gió lạnh từ xa xa thổi tới, lướt qua những sợi tóc của cô.
Nửa giờ sau thì đến công ty, lúc đẩy cửa phòng làm việc ra, quả nhiên nhìn thấy Sandy ở đó, đang sửa soạn tài liệu giảng dạy.
Trong lòng Tần Mộc Ngữ nổi lên một chút nghịch ngợm.
"Mỹ nữ, chào buổi sáng." Cô đi tới, vỗ mạnh một cái vào vai của Sandy.
Sandy suýt nữa phun ngụm nước vừa mới uống trong miệng ra, ho khan nửa ngày mới dừng lại được, trợn to mắt nhìn cô gái phương Đông xinh đẹp nhỏ nhắn vừa mới xuất hiện trong văn phòng, bị doạ cho hoảng sợ.
"Anglia?" Sandy sợ hãi, nhìn xung quanh một vòng, miễn cưỡng cười nói, "Cô, vì sao lại xuất hiện ở đây? Không phải cô đang xin nghỉ phép sao? Tại sao lại đột nhiên lại đi làm, cô đã hỏi qua Joe chưa?"
Tần Mộc Ngữ cởi chiếc khăn quàng cổ bằng lụa bên trong cổ áo xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa, tôi đưa Tiểu Mặc đi học xong thì lập tức đến đây một mình, nghỉ ngơi lâu quá tôi sẽ lười biếng, chuyện này hẳn là không cần nói với anh ấy?"
Sandy đứng lên, xấu hổ cười, "Ồ!" một tiếng liền đi ra ngoài, vô cùng gấp gáp, khẩn trương.
Sandy vừa đi ra ngoài liền đóng sầm cửa lại, cả người xụi lơ dựa vào cánh cửa, sợ tới mức hú hồn khiếp vía... chết thảm rồi, vì sao cô chưa từng nghĩ đến chuyện Anglia sẽ đi làm lại một cách đột ngột như vậy, công ty đang xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao Anglia có thể không nhận ra được?
Trong văn phòng, máy tính khởi động xong, mạng wifi cũng vừa được kết nối, tiêu để của tin tức đã lập tức xuất hiện trên màn hình.
Tần Mộc Ngữ cúi người pha cà phê, đôi mắt trong suốt như nước ngước lên nhìn, sau đó liền đơ ra...
Mãi cho đến tận lúc nước nóng trong ấm siêu tốc trào ra làm bỏng ngón tay, cô mới nhíu mày hít sâu một hơi, cô tắt ấm nước đi, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi tái nhợt, nhìn vào màn hình máy tính...
Đó là một bức ảnh đầy máu.
Trong bức ảnh, phần bụng của Rolls bị một cây bút máy cắm vào, được người khác khiêng ra khỏi phòng hoà giải của toà án.
Tiêu đề "Giám đốc tài chính của Megnific Coper bị mưu sát, nghi phạm chính là giám đốc điều hành của công ty."
Bàn tay Tần Mộc Ngữ run lên, đi tới đặt cốc lên bàn, cũng không để ý trên tay dính nước, ngay lập tức gõ bàn phím truy cập vào trang web, ấn Enter, sau đó tìm kiếm, chỉ trong giây lát
cô đã tra ra được những tin tức gây chấn động gần đây nhất.
Lướt qua hết bài báo này rồi đến bài báo khác.
Từ trước tới nay Tần Mộc Ngữ chưa bao giờ biết cảm giác khi nhìn thấy tin tức về Thượng Quan Hạo trên tất cả các trang tất cả website sẽ như thế nào, anh ở quá gần cô, cô căn bản không cần dùng cách thức này để nắm được tình hình của anh. Nhưng bây giờ Tần Mộc Ngữ mới biết, có rất nhiều chuyện cô không hề biết chút gì.
Cửa văn phòng đột nhiên bị kéo ra.
Sandy đang dựa ở cửa suýt chút nữa ngã lăn ra đất, tay cầm chốt cửa để chống đỡ cơ thể, ngước mắt lên liền nhìn thấy gương mặt xanh xao tái nhợt của Tần Mộc Ngữ.
"Anglia." Sandy giả vờ cười, xấu hổ mà luống cuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ thấm đầy mồ hôi, lách qua người Sandy, đi thẳng về phía thang máy. Cô biết phòng làm việc của Thượng Quan Hạo ở trên tầng cao nhất, cô muốn đi tìm anh.
"Trời ơi, Anglia." Sandy nhanh chóng bước đến, vội vàng giữ chặt cô, "Cô đừng như vậy, không nên kích động, mặc dù tôi không biết rõ lý do xảy ra mọi chuyện, nhưng tôi tin chuyện tham ô công quỹ không phải do Joe làm, anh ấy thừ nhận chắc là phải có lý do gì đó, cô để cho anh ấy tự giải quyết là được rồi, hai người yêu nhau, hẳn là phải hiểu được điều này mới đúng."
Bước chân vội vã của Tần Mộc Ngữ đột ngột dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt nhìn về phía Sandy.
"Tôi hiểu, tôi biết rõ là Thượng Quan Hạo bị người ta vu oan hãm hại, nhưng quyết không phản kháng, lại quang minh chính đại đâm người đó một dao để trả thù, có phải không?" Hàng lông mày thanh tú trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt nhíu lại, cô lạnh giọng chất vấn.
"Anglia." Sandy không khuyên ngăn cô được, đành phải hét to một tiếng để kéo cô quay lại, nhìn thẳng vào mặt cô.
Sandy biết giấu diếm không được, nhíu mày, cầm hai tay của cô, nói: "Bạn yêu, tôi nói cho cô biết, hiện giờ Joe không có ở trên đó, anh ấy cũng không còn tư cách để xuất hiện trong cuộc họp hội đồng quản trị của công ty nữa, đợi đến khi Rolls xuất viện, toàn bộ Megnific Coper sẽ đổi chủ."
Nói xong liền kéo tay Tần Mộc Ngữ vào một lối rẽ trong đại sảnh công ty, lấy một tờ giấy giống như áp phích đưa cho cô xem, trên khuôn mặt ngăm đen xuất hiện sự buồn bã: "Cô nhìn thấy chưa? Vụ án tham ô công quỹ của Joe vẫn còn chưa xét xử, bây giờ Rolls còn đem vụ mưu sát giáng lên đầu anh ấy mặc dù không có chút chứng cứ nào. Thế nhưng chỉ cần trong diện tình nghi cũng đã đủ lý do để cảnh sát bắt giữ Joe nhằm giám sát."
Đôi mắt Sandy hiện lên một màn sương mù, đau lòng nói: "Loại giấy này, tôi không biết ở Trung Quốc các người gọi là gì, nhưng ở Manchester, cái này gọi là lệnh truy nã, lệnh truy nã cô có hiểu không?"
Tiếng hét đó mang theo sự sắc bén, xuyên qua không khí giá lạnh, rót vào màng nhĩ của cô.
Trong khoảnh khắc đó, Tần Mộc Ngữ cảm giác hơi choáng váng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cánh tay bị Sandy kéo trở nên tê cứng, cô không hiểu, cô thật sự không hiểu...
... Vì sao có thể biến thành như vậy?
Người đàn ông kia, tối hôm qua còn ở nhà cô, còn mua bánh ngọt cho Tiểu Mặc, bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn còn trêu trọc cô, cùng cô nói chuyện phiếm, thậm chí lúc thân mật anh cũng không có bất cứ biểu hiện nào của việc sa sút tinh thần, một chút cũng không có.
Cô phải làm thế nào mới có thể nhìn ra sự khác thường của anh, phải đi đâu để có thể biết những chuyện đang xảy ra?
Anh để cô nghỉ ngơi ở nhà chăm sóc Tiểu Mặc, cô làm theo, thậm chí không có chút nghi ngờ nào, trong căn hộ mới chuyển đến không có TV hay mạng internet, anh chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu khéo léo là có thể ngăn cách cô hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cái gì cũng không biết.
Trong mắt Tần Mộc Ngữ xuất hiện nước mắt, hất tay Sandy ra đi đến phía cửa lớn của công ty.
"Anglia" Sandy ở phía sau hô tên cô, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, "Cô nhớ kĩ là đừng đến công ty nữa, đừng để người của Rolls nhìn thấy cô, bọn họ sẽ đi theo cô để tìm Joe, cô có nghe tôi nói không?"
Bước chân Tần Mộc Ngữ dừng lại trước cửa lớn trong đại sảnh.
Tần Mộc Ngữ quay người lại lần nữa, dùng ánh mắt yếu đuối mà cảm kích nhìn thoáng qua Sandy, cầm lấy lệnh truy nã trong tay cô, dùng tiếng Trung khàn giọng nói một câu "Cảm ơn.", quay người đi ra ngoài.
Bên ngoài tòa cao ốc, gió lạnh ào ào thổi đến.
Những sợi tóc của cô bị gió thổi bay tán loạn, đi đến ven đường bắt xe, đột nhiên lúc này điện thoại lại kêu lên.
"Alo?" Một giọng nam dịu dàng truyền đến, có vẻ do dự, "Tiểu Ngữ, anh là Phong Trì."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ dính nước mắt, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, giọng nói khàn khàn, "Phong Trì, anh có chuyện gì thì nói nhanh lên một chút, hiện tại em đang có việc, rất gấp."
Ngự Phong Trì nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nói thật nhỏ: "Anh biết, anh phải nói chuyện này cho em, trong lòng anh cũng rất sốt ruột."
........
Trong phòng khách trống trải, có một hơi thở phong trần mệt mỏi.
Một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, Mạc Dĩ Thành đi qua đưa cho hắn một cái cốc, hắn cầm lấy, nhún vai nói một câu cảm ơn.
Trước cửa sổ sát đất cách chỗ của bọn họ không xa, thân hình cao lớn mạnh mẽ của Thượng Quan Hạo đưa lưng về phía bọn họ, đứng thẳng.
"Anh mang tin tức gì đến? Cần phải tự mình đến đây một chuyến?" Mạc Dĩ Thành nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt, lần cuối gặp hắn là thời điểm vẫn còn ở khu căn cứ quân sự ở Mĩ.
Người đàn ông uống một ngụm cà phê, xoa dịu sự mệt mỏi rã rời trên máy bay, nhìn thẳng Thượng Quan Hạo nói: "Tôi và ông chủ của mình đã bàn bạc rất lâu, ông ấy đồng ý nói điều cơ mật cho các người biết, nhưng mà có điều kiện, anh có muốn nghe không?"