Khế Ước Hào Môn

Cô chủ động


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chúc mọi người năm mới luôn tràn đầy niềm vui và bình an nhé!

***********************************************************

Hơi thở ấm áp của anh phả vào chiếc cổ mẫn cảm của cô.

Tần Mộc Ngữ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nước mắt đong đầy hốc mắt, cô nhớ tới mỗi lần nhìn anh, mỗi một nhìn thấy anh và Tiểu Mặc ở cạnh nhau, giữa cha và con luôn tồn tại sợi dây tình cảm gọi là huyết thống, cô rất đau đớn trái tim cô rất đau.

Bàn tay nhỏ bé chống vào lồng ngực rộng lớn của anh, cô run giọng nói ra hai chữ: "Khốn nạn."

Trong trái tim Thượng Quan Hạo vô cùng ấm áp, ôm chặt thân thể yếu đuối của cô, đôi môi ấm áp dời lên, in một nụ hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, sau đó vuốt ve những sợi tóc mềm mại đằng sau gáy cô, kéo cô vào lòng anh, dùng tư thế thân mật nhất để cho cô đang mệt mỏi vì bị tra tấn tinh thần có thể ở trong lòng anh an tĩnh nghỉ ngơi.

"Đừng khóc." Bàn tay của anh chạm vào mặt cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, trầm giọng nói, "Hứa với anh sẽ không khóc vì chuyện này nữa, được không? Anh cũng hứa với em, nhiều nhất là ba ngày, ba ngày sau anh sẽ trả lại cho em Tiểu Mặc bình an vô sự, được chứ?"

Trong mắt cô nước mắt rưng rưng, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút.

Qua hàng nước mắt trong suốt nhìn anh, cánh môi cô vẫn còn tái nhợt, giọng nói khàn khàn: "Ba ngày?"

Anh nhắm đôi mắt thâm trầm lại, tựa vào trán cô, bình tĩnh nói ra hai chữ: "Ba ngày."

Cô không thể kiểm soát nổi trái tim đang hỗn loạn của mình.

Những ngón tay nhỏ yếu bám chặt vào bàn tay đang đặt lên mặt mình, ánh mắt Tần Mộc Ngữ lấp lánh, run giọng hỏi: "Anh định làm gì? Thượng Quan Hạo anh có thể nói cho em biết rốt cuộc anh định làm cái gì không?"

Hàng lông mi dày đậm của Thượng Quan Hạo nâng lên, đối diện với đôi mắt trong vắt như hồ nước, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, chậm rãi lên tiếng: "Sợ sao? Sợ anh sẽ giết người?"

Cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt sáng lên.

Anh cúi xuống tiến lại gần hơi thở của cô, từ từ gặng hỏi: "Vẫn còn sợ khi nhìn thấy ảnh của anh trên lệnh truy nã? Có phải em đang lo lắng cho anh? Lo lắng đến mức nào?

Gáy của cô tỳ vào cửa sổ thuỷ tinh sát đất cách nhau một tấm rèm cửa mỏng bằng lụa tơ tằm, hàng lông mi dài đang run rẩy của cô khép lại, cũng không chịu đựng nổi hơi thở của anh đang tiến sát lại gần, có cảm giác giống như hai người sắp hoà vào làm một, trong tâm trí cô bị hình ảnh về anh lấp đầy, giọng nói trầm thấp của anh cũng vang vọng trong đầu óc cô, lặp đi lặp lại quanh quẩn không ngừng.

Thượng Quan Hạo không cho phép cô trốn tránh, trong đôi mắt sâu thẳm đong đầy tình yêu sâu đậm, thân thể cao lớn áp sát cô, nhìn sâu vào đôi mắt cô: "—— Em tin anh bao nhiêu? Lấy ra hết đi, tin anh lần này, được chứ?"

Trong đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ là sự đau đớn tận xương tuỷ, đôi mỏng tái nhợt run rẩy, không nói câu nào.

Thượng Quan Hạo bình tĩnh chờ đợi, đợi cô nói ra.

Thế nhưng thật lâu, thật lâu cô vẫn không nói bất cứ điều gì, anh đối mặt với sự tuyệt vọng và im lặng, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo hoảng hốt, bị cô đâm liên tiếp nhiều nhát dao.

Cô vẫn không tin.

Trước cửa sổ sát đất thật lớn, ánh nắng chan hoà, rực rỡ xuyên qua rèm cửa chiếu rọi vào bên trong, ấm áp như vậy, nhưng trái tim anh lại lạnh như băng, thân ảnh cao lớn từ từ lùi lại phía sau, những ngón tay cũng rời khỏi khuôn mặt cô, buông thõng hai bên người.

Cái gọi là ngăn cách, hoá ra lại sâu đến như vậy.

Cả người anh lạnh lẽo, xoay người muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức ——

Một bàn tay nhỏ lành lạnh kéo tay anh lại, nghẹn ngào gọi tên anh: "Thượng Quan Hạo...."

Trong mắt Tần Mộc Ngữ ngập nước, ngón tay yếu ớt giữ lấy anh, kìm nén sự run rẩy, cắn môi, nói từng chữ một cách rõ ràng: "Em hi vọng con trai không sao cả, nhưng nếu cái giá phải trả là dùng anh để đổi thì em sẽ không đổi."

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, cô run giọng nói: "Anh hứa với em đi, anh sẽ không sao cả, hứa với em lúc Tiểu Mặc bình an vô sự anh phải ở bên cạnh em, cho dù kết quả có tồi tệ nhất, cũng đừng bắt em đợi đến khi tất cả mọi người trên thế
giới này đều biết thì mới nói với em....."

Giọng nói khàn khàn gần như hét lên, khiến thân ảnh cao lớn của Thượng Quan Hạo run lên....

Đôi môi mỏng của anh trắng bệch như tờ giấy, cảm nhận được rõ ràng độ ấm từ ngón tay cô, lần này, là cô chủ động giữ anh lại, là cô chủ động yêu cầu anh hứa hẹn, cô thể hiện rõ ràng sự lo lắng dành cho anh, vô cùng hào phóng.

Ngọn lửa trong tim bùng cháy.

Thượng Quan Hạo cầm lấy cổ tay cô, đột nhiên dùng lực mạnh kéo cô lại gần, đôi mắt hiện lên ngọn lửa cháy hừng hực như muốn huỷ diệt trời đất, một cánh tay giữ chặt eo cô, anh hung ác hôn lên môi của cô.

Cô vẫn đang khóc nức nở, nước mắt thấm qua cánh môi mới đầu nếm thử thấy đắng chát, sau đó từ từ trở nên mềm mại thơm ngọt, anh hôn cô thật mạnh, hận không thể hoà làm một với cô.

Trời đất quay cuồng.

"Em sợ..." Tần Mộc Ngữ khóc nhấc lên bởi tình cảm mãnh liệt của anh, thân thể nhỏ bé run rẩy, "Em sợ lại nhìn thấy ảnh anh trên lệnh truy nã, em sợ rằng anh hứa với em nhưng rồi em lại không thể tìm thấy anh."

Cô không phải không biết gì về sự tàn nhẫn khát máu của Rolls, không phải cô không hiểu những chuyện kinh khủng xảy ra trong gia tộc Charles, không biết đã bao nhiêu người thân ruột thịt dẫm lên máu thịt của nhau để từng bước đi lên, cô không dám, cũng không thể để anh cô độc đối mặt tất cả mọi chuyện.

"Xoẹt." một tiếng vang lên, cô hơi giật mình, nửa bờ vai trắng nõn của cô hoàn toàn lộ ra.

Thượng Quan Hạo nhân cơ hội cô đang hét lên ngay lập tức xâm nhập vào khoang miệng ngọt ngào của cô, anh mạnh mẽ quấn lấy cái lưỡi của cô, mút mạnh, hôn đến mức cô không thể thở nổi, đau đến phát run, anh muốn cởi chiếc áo vest nhỏ xinh trên người cô ra, nhưng không ngờ rằng vì dùng lực quá mạnh nên đã xé rách, tiếng vải vóc bị xé kích thích thần kinh anh, hôn cô càng sâu hơn.

"Đừng nói gì cả, ôm anh." Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh lạnh giọng ra lệnh.

Chiếc áo vest nhỏ bị xé rách hoàn toàn rơi xuống dưới chân, bên trong cô chỉ mặc một chiếc váy ren dài khiến đôi mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo trở nên đỏ au vì bị kích thích. Ngón tay thon dài của anh xuyên qua những sợi tóc của cô chạm vào khoá kéo đằng sau cổ cô, lúc kéo mạnh xuống không cận thận kéo phải sợi tóc của cô, cô đau đến mức rên khẽ một tiếng, đầu lưỡi tránh đi sự yêu thương mạnh mẽ của anh, ngay lập tức lại bị anh quấn lấy, mút mạnh vào.

"Anh xin lỗi, đã làm em đau." Anh hôn nhẹ bờ môi cô, thở gấp nói, đôi mắt sâu thẳm sáng như sao trời.

Sau đó xoay người cô lại, giẫm lên hai chiếc áo vest không biết rơi xuống đất từ lúc nào đi về phía ghế sofa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ đỏ lên, chạm phải hơi thở nóng rực của anh khiến ánh mắt cô trở nên mơ màng, hai tay cô theo bản năng đặt lên ghế sofa đằng sau lưng, đầu ngón tay trắng nõn bám sâu chiếc ghế màu đen bằng da thật, phần gáy cảm thấy lành lạnh, những sợi tóc bị kéo lên, anh in lên đó một nụ hôn nóng bỏng, cô không thể chịu đựng nổi khẽ kêu lên thành tiếng, ngón tay anh cũng giật mạnh chiếc thắt lưng ra, bàn tay nóng rực nhân cơ hội di chuyển lên trên, nghiền ép xương bả vai xinh đẹp của cô, đột nhiên xuyên qua nách, hung hăng đẩy áo ngực của cô ra, nắm lấy nơi mềm mại không chút phòng bị và bảo hộ của cô.

.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện