"....." Đột nhiên mặt Tần Mộc Ngữ đỏ lên, "Thượng Quan Hạo!"
Anh nở nụ cười nhẹ.
"Khoảng ba phút nữa anh sẽ xuống. Em chuẩn bị một chút đi. Chúng ta sẽ cùng đi đón Tiểu Mặc.... Em đi cùng con, anh đi cùng em, được không?"
Tần Mộc Ngữ có chút hiếu kì: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Em sợ đi theo anh thì sẽ bị anh bán à?" Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng áp vào điện thoại, từ tốn nói.
Cô cũng không nhịn nổi bèn mỉm cười: "Không sợ. Anh bán cũng không được giá tốt đâu, cô nhi quả mẫu, sẽ chẳng có ai cần."
"Vậy thì càng tốt." đôi mắt của Thượng Quan Hạo trở nên nóng rực, giọng nói trầm khàn, "Chỉ cần anh muốn là đủ rồi."
"Đinh!" một tiếng thang máy đến tầng một, trong đại sảnh tất cả các nhân viên vẫn còn đang bận rộn đi đi lại lại. Nhưng khi thân ảnh cao lớn đó xuất hiện trong thang máy chuyên dụng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người, những âm thanh nhộn nhịp ồn ào trong phút chốc trở nên yên tĩnh lại, vẫn có những tiếng xột xoạt giả vờ đang bận rộn.
Nhìn qua khe hở của rèm cửa chớp ở văn phòng dưới tầng một, dường như anh nhìn thấy hình bóng của cô.
Cô lẳng lặng sắp xếp lại tập tài liệu trên tay, đặt lên nóc tủ trong văn phòng, nhẹ nhàng khoá lại. Ánh nắng chiều tà nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, không khí chìm trong sự yên tĩnh và bình yên.
Tháo bảng tên xuống cất vào trong ngăn kéo, cô định lên tiếng gọi Sandy thì chợt cảm thấy có người xuất hiện phía sau lưng.
Hàng lông mi cong dài của cô run rẩy, cô quay đầu lại mới nhìn rõ người đó là anh.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô hơi ngạc nhiên, không dám tin anh cứ trực tiếp đi vào văn phòng nhỏ bé này trước mặt nhiều nhân viên trong đại sảnh như vậy.
Cánh tay Thượng Quan Hạo mang theo sự độc chiếm ôm chặt lấy cô, đôi mắt sâu thẳm nâng lên, nhìn Sandy.
"Mượn nhân viên của cô một hôm, cho cô ấy tan làm sớm nửa tiếng, có vấn đề gì không?" Ánh mắt của anh lạnh lùng bình tĩnh, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, tao nhã và lịch sự.
Sandy đang cầm cốc, suýt nữa bị nước trong miệng làm cho sặc không nói ra lời.
"Này, anh!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ lúc nóng lúc lạnh, quay đầu lại muốn phản bác lại anh, nhưng ngay khi ánh mắt vừa chạm phải khuôn mặt góc cạnh của anh thì biến thành im lặng, hơi thở của người đàn ông này quá mức lạnh lẽo và mạnh mẽ, khiến người khác không thể kháng cự.
Sandy xua xua tay, vội vàng gật đầu: "Được chứ. Anh cứ thoải mái mang người đi."
Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo hiện lên luồng ánh sáng rực rỡ, lạnh nhạt nhưng lịch sự nói: "Cảm ơn."
Sau đó vòng tay qua ôm chặt lấy cô, một tay cầm chiếc áo khoác của cô ở trên ghế lên, kéo cô đi ra ngoài.
"Thượng Quan Hạo, anh vẫn chưa nói cho em biết là sẽ đưa em đi đâu." Cô nhẹ giọng kháng nghị.
"Cứ đi đi rồi em sẽ biết."
"Vậy chúng ta còn phải đến nhà trẻ Nobel Garden đón Tiểu Mặc. Khoảng một tiếng nữa thằng bé sẽ tan học."
"Được." Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô, ôm cô chặt hơn, đôi mắt môi mỏng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: "Em nói cái gì cũng được. Bây giờ không nên giãy dụa nữa, đi ra ngoài với anh, được chứ?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự hồi hộp, tâm trạng của cô cũng không ổn, nghĩ tới mấy người phóng viên cứ chen chúc nhau lúc buổi sáng là đã cảm thấy hơi choáng váng. Trong lòng kiên định là một chuyện, nhưng khi đối mặt với cảnh tượng hỗn loạn đó, cô không dám khảng định mình vẫn có thể dũng cảm như vậy.
Quả nhiên.
Ngay khi vừa ra khỏi cửa, đám phóng viên đang ăn chực nằm chờ trước cửa Megnific Coper gần như phát điên.
Đôi vai mỏng manh của cô luôn được một bàn tay rộng lớn siết chặt, bảo vệ cô ở phía trước ngực anh, âm thanh đột nhiên vang lên khiến màng nhĩ của cô ù cả đi, không thể nghe thấy bất cứ thứ gì nữa. Chỉ khi cô quay đầu lại mới có thể cảm nhận được độ ấm từ lồng ngực anh qua lớp áo sơ mi, nhẹ nhàng cọ sát bên má cô khiến cô cảm thấy an toàn và dễ chịu hơn một chút.
Những chiếc máy ảnh và máy quay như đang giương nanh múa vuốt, mấy lần suýt chút nữa là va vào mặt cô.
Thượng Quan Hạo đã khăng khăng muốn làm như vậy, đến cả vệ sĩ cũng không thèm dùng đến, trực tiếp dùng hai tay che chở cô, xoay thân thể nhỏ bé của cô lại
ôm vào lòng. Thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hơi thở của cô, đã trở nên rối loạn, như có như không phả vào hõm cổ của anh.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa tóc cô, bảo vệ cô thật cẩn thận, đi về phía hầm để xe.
Ánh đèn flash gần như khiến toàn bộ hầm để xe trở nên mờ nhạt.
"Ngài Charles, xin hỏi chuyện Giang tiểu thư ái mộ và theo đuổi ngài suốt nhiều năm qua có thật không?"
"Ngài Charles, xin hỏi ngài dự định sẽ dùng cách gì để báo đáp sự giúp đỡ của nhà họ Giang lần này? Tại sao trong trường hợp này ngài vẫn có thể quan hệ mập mờ với nhân viên nữ của mình như vậy?"
"Ngài Charles, có thể trả lời trực tiếp được không? Theo vài người quen thì lý do ngài vẫn luôn từ chối sự theo đuổi của Giang tiểu thư và sự giúp đỡ của nhà họ Giang là vì nhân viên nữ tên Anglia. Người này đã sinh cho ngài một đứa con riêng bốn tuổi, xin hỏi chuyện này có phải là sự thật không?"
"Ngài Charles...."
Tất cả tiếng động đều bị những câu hỏi này bao trùm, nhưng chỉ có duy nhất một từ lọt vào tai một cách rõ ràng, ngay cả Tần Mộc Ngữ đang ở trong vòng tay của anh cũng nghe thấy vô cùng rõ.
—— Con riêng.
Đột nhiên hai cánh tay cô cũng hơi khựng lại. Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, thế nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cả người anh đang căng cứng, ngay cả bàn tay đang dịu dàng vuốt ve tóc cô cũng trở nên lạnh lẽo, vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, mở cửa xe nhét cô vào trong.
"....." Trái tim Tần Mộc Ngữ khẽ run lên, trên chóp mũi một tầng mồ hôi mỏng rịt ra, lo lắng nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Thượng Quan Hạo."
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Lúc cô quay đầu lại chỉ nghe thấy một tiếng "Bốp!" vang lên, toàn bộ đám phóng viên đang tụm lại lập tức nổ ra những tiếng la hét trở nên hỗn loạn. Ngay lập tức cảnh tượng càng trở nên "hot" hơn bao giờ, ánh đèn flash sáng lên liên tục. Rõ ràng người vừa hỏi ra câu đó là một phóng viên nữ, thứ đập vào mặt cô ta không phải là một nắm đấm, mà là một chiếc máy ảnh đã vỡ nát bởi một cú đấm!
Toàn bộ cảnh tượng, sau những tiếng hét chói tai, là bầu không khí yên tĩnh khiến người khác khó thở.
Ngoài những tiếng máy ảnh và đèn flash, tiếng hít thở, tiếng thở dốc, còn lại không còn bất cứ thanh âm gì khác.
"....." Ngón tay gầy yếu của Tần Mộc Ngữ nắm chặt cửa xe, khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt. Nhìn người đàn ông cao lớn bình tĩnh đang đứng bên ngoài, sự kiên nhẫn của anh cũng đang dần cạn kiện.
Đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo, trên ngón tay chảy một chút máu, đó là vết thương khi vừa rồi anh đập vỡ máy ảnh bị mảnh vụn cắt vào, đẫm máu đầy mị hoặc nhưng lại khiên đám người đó sợ hãi không dám tiếp tục hỏi thêm bất cứ câu nào.
"Muốn có câu trả lời phải không?" Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng liếc nhìn nữ phóng viên, dùng ngón tay đang chảy máu chậm rãi nới lỏng cà vạt của anh ra, từ tốn nói, "Vậy thì tôi sẽ cho mấy người câu trả lời. Trong gia tộc Charles không có từ con ngoài giá thú. Nếu có, vậy thì nữ hoàng Mile Snow năm đó sau khi lên ngôi mới nhận lại mẹ của mình. Và con của tôi, không đến phiên bất cứ kẻ nào nhắc đến thằng bé có phải con ngoài giá thú hay không."
Đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo nhìn lướt qua nữ phóng viên đó, nói nhỏ: "Quản cái miệng của cô cho tốt. Nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa thì sẽ không chỉ có mình cô bị như vậy."