Thượng Quan Hạo ôm chặt cô, nhíu mày: “Em nghĩ lung lung cái gì vậy? Anh làm sao không thương em?”
Mắt Tần Cẩn Lan đưa lên, ánh lệ trong vắt: “Thật sao? Anh vẫn còn yêu em... Vẫn yêu em như trước?”
Thượng Quan Hạo ngẩn ra một chút, phiến môi mỏng không trả lời, Tần Cẩn Lan nhón chân tiến lại gần hôn hắn. Cô tuyệt vọng mà hôn người đàn ông này, dùng cơ thể mềm mại quấn lẫy hắn, chiếc quần dài mặc bên dưới vì thân thể mềm mại mà giống như chưa mặc gì, chắc hẳn hắn đã cảm nhận được cái loại nhiệt độ cực nóng này.
“Cẩn Lan...” Hắn khàn giọng mà kêu lên một tiếng.
“Hạo... muốn em... nhanh muốn em...” Thanh âm quyến rũ thấu xương truyền vào tai.
Thương Quan Hạo mở hai tròng mắt sâu đen thâm thúy, thấy rõ khát vọng của cô. Cỏ vẻ giống như mọi ngày, hắn trực tiếp ôm lấy cô, cô khẽ kêu lên một tiếng, mãi đến lúc trên giường, tóc cô tản ra khắp nơi, triền miên mà ôm lấy cổ hắn. Thượng Quan Hạo cũng cúi người xuống, giữ chặt vòng eo cô, đã bắt đầu mãnh liệt tiến công.
“Hạo... Hôn em... Em là của anh...” Tần Cẩn Lan khẽ ngâm nga, mắt còn vương chút lệ, trong lòng sớm bị cảm xúc mạnh mẽ hòa cùng oán hận xông lên làm sụp đổ!! Cô nhớ lại cảnh tượng bọn họ kích động hôn nhau ngày hôm qua, trong lòng điên cuồng, đây là người đàn ông của cô_ Tần Cẩn Lan, không kẻ nào có quyền cướp đoạt!
Cơn sóng trận đầy cám dỗ. Hương thơm mùi vị trên người kéo tới, mê hoặc tâm trí con người.
Thượng Quan Hạo duy trì động tác liên tục, nhưng trong tâm tưởng lại chợt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tần Mộc Ngữ, nàng quật cường kháng cự mang theo ánh mắt trong veo như nước... Khát khao đang bùng cháy trong lòng hắn đột nhiên bị dập tắt! Như thể bị nước lạnh tạt vào mặt mà bừng tỉnh!
“...” Tần Cẩn Lan thở hổn hển, đôi mắt quyến rũ như tơ, ôn nhu hỏi “Hạo anh làm sao vậy?”
Thượng Quan Hạo hít thở thật sâu, sắc đen trong đôi mắt tràn đầy phức tạp, chỉ trong chốc lát mới phát ra tiếng: “Đêm nay quá mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi, ngay mai anh trở lại tìm em.”
Hắn muốn đi, Tần Cẩn Lan vội vàng nắm lấy tay hắn: “Hạo! Anh đừng đi!!”
“Anh đừng đi, anh ngày ngày vội vội vàng vàng, cả ngày em đều không gặp được anh, anh sao lại để em ngủ một mình, em thực sự đã cảm
thấy cô đơn lắm rồi...”
Nước mắt của người phụ nữ rơi xuống, hắn không cách nào cứng rắn thêm được.
“Đừng khóc...” Thượng Quan Hạo lau đi nước mắt của cô “Anh đêm nay ở lại cùng em, đừng khóc nữa.”
Tần Cản Lan lúc này mới ngừng khóc mà mỉm cười, Thượng Quan Hạo ôm chặt người phụ nữ mà hắn đã từng yêu thương sâu đậm, lấy ga trải giường bao bọc lấy cơ thể đang trần truồng của cô, ôm vào trong ngực, lúc này mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Bầu không khí như vậy mà kéo dài suốt đêm.
Trong bóng tối bao trùm Thượng Quan Hạo đứng dậy, con mắt như thạch hắc diệu tỏa ra ánh sáng chói mắt... Hắn đưa tay cầm lấy chiếc áo sơ mi đen tự mặc vào rồi cài lại cúc áo, tắt ngọn đèn nhỏ trên đầu giường, bước ra ngoài.
Phòng khách dưới lầu vẫn còn sáng đèn, Tần Mộc Ngữ cuộn mình trên ghế sô pha, đang sửa chữa lại một phần thiết kế.
Nàng trông rất mệt mỏi, hoặc là tâm tình không tốt, làn tóc dài tản mác trên chiếc ghế sô pha sắc trắng, cây bút trong tay đang phách họa sơ sài một bức tranh.
Nhận thấy có người đi tới, lông mi nàng run lên, giơ lên, đôi mắt còn đọng nước lênh láng rung động lòng người.
“Anh sao lại xuống đây?” Nàng có chút kinh ngạc, thanh âm hơi khàn.
Không mặc áo khoác, áo sơ mi đen phẳng phiu của hắn dưới ánh đèn tạo cảm giác lạnh lẽo đáng sợ, thân ảnh cao lớn rắn rỏi chậm rãi đến gần, con mắt như thạch hắc diệu không rõ ý vị, tay chống đỡ trên lưng ghế sô pha, lãnh đạm nói: “Khuya như vậy còn sửa chữa bản vẽ?”
Lông mi nàng buông xuống: “Ngủ không được, chi bằng tranh thủ làm chút việc.”
Con mắt Thượng Quan Hạo hơi nheo lại, cúi người càng thêm thấp, hơi thở nóng như lửa đốt tỏa ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ghen sao?”