Khế Ước Hào Môn

Tôi yêu lầm anh


trước sau

Đôi mắt Tần Mộc Ngữ ngập tràn nước mắt, toàn bộ thế giới trong tâm trí như chỉ còn tiếng ong ong.

Ánh mắt trong veo ngấn lệ nhìn Thượng Quan Hạo, cặp mắt sâu thẳm đỏ ngầu chất đầy oán hận của hắn đang bùng cháy hừng hực, cổ nàng bắt đầu có phần khó thở, lực khống chế của hắn càng ngày càng gia tăng.

Cánh tay mảnh khảnh của nàng đặt sau lưng hắn, run giọng nói: “Anh đã hiểu lầm rồi... Chuyện của chị không liên quan gì tới tôi cả...”

“Bốp!” Một tiếng giòn tan vang lên! Một cái tát trên khuôn mặt nàng!

Cơn đau buốt nhức nhối cuồn cuộn kéo tới, tiếng ong ong còn vang vọng bên tai. Vết tích năm ngón tay đỏ bừng nhanh chóng hiện lên khuôn mặt trắng bệch của nàng, một dòng lệ nóng hổi trong suốt chảy dọc xuống gò má nàng.

Đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ từ từ nhìn thẳng vào hắn, trái tim như bị dao đâm vào.

“Thượng Quan Hạo... Tôi nói lại một lần nữa tôi không phải là kẻ nhẫn tâm hãm hại chị mình, không phải tôi, tôi không làm điều đó!” Nàng nghiến răng nói ra từng chữ từng chữ rõ ràng mà hàng lệ rưng rưng nóng hổi!

“Bốp!!” Lại một cái tát tàn nhẫn!

Cảm giác đau rát quét toàn bộ tâm trí nàng, Tần Mộc Ngữ hơi động đậy, run rẩy, toàn bộ tinh thần trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, nước mắt cứ thế cuồn cuộn chảy xuống, nàng mặc cho cái vết bầm đáng sợ trên khuôn mặt, mặc cho cái nỗi oán hận cùng căm phẫn của hắn, liều mạng giãy dụa kéo cổ tay hắn ra!!

“Buông tôi ra!!” Nàng kêu lên, dòng lệ nóng hổi rơi xuống, liều mạng chống cự xô đẩy hắn còn đang bóp chặt cổ tay và cổ của nàng, cùng với lồng ngực cứng cáp của hắn “Thượng Quan Hạo đồ vô lại!! Tôi rõ ràng không làm! Tôi chưa bao giờ hại chị mình! Anh dựa vào cái gì mà đối với tôi như vậy! Dựa vào cái gì chứ!!”

Nàng như một con thú nhỏ bị bức bách, cả người bị thương tổn máu me đầm đìa, rít gào, nỗi chua xót cùng đau đớn trong tim đã lên đến cực điểm!

Sắc mặt Thượng Quan Hạo âm u, lửa giận thiêu đốt hung hăng giữ chặt cổ tay nàng, cơ hồ cảm nhận được nàng đang liều mạng dùng hết sức lực, cái vết bạt tai kia phủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, cùng với nỗi xót xa mà thống khổ!

“Cô ủy khuất cái gì kia chứ?” Hắn âm lãnh nói rõ từng chữ, tia sát khí trong đôi mắt đỏ ngầu đó càng lúc càng đậm
“Trách tôi không tin cô? Ha... Tần Mộc Ngữ, ngay từ đầu tôi đã không nên tin cô! Người bị thương là Cẩn Lan, người bị hủy hoại đi mọi thứ cũng là Cẩn Lan! Cô có tư cách gì mà ở đây giả vờ đáng thương chứ?!”

Cổ tay bị bóp chặt khiến xương cốt như muốn nứt ra đau nhức, Tần Mộc Ngữ khẽ kêu lên, nước mặt chảy đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“... Đau... Anh buông tôi ra...” Hơi thở nàng mong manh mà phun ra vài chữa.

Thượng Quan Hạo cười khẩy, hơi thở cực nóng kề sát khuôn mặt nàng, giọng nói mang theo từ tính khàn khàn nói: “Đau? Cái này cũng được xem là đau sao? Cô có biết cô ấy bị người khác cường bạo có bao nhiêu đau đớn không? Tần Mộc Ngữ, cô có biết tôi hận là không thể giết cô ngay lập tức!!”

Bờ môi nàng tái nhợt đau đớn, một câu cũng không nói được nên lời.

Xương cốt toàn thân đều run rẩy, Tần Mộc Ngữ nhắm mắt lại, hàng mi tràn đầy nước mắt.

Gắt gao cắn cánh môi, nàng mở mắt nhìn hắn, giọng khàn khàn run rẩy, chậm rãi nói: “Tôi đã yêu lầm anh, Thượng Quan Hạo... Sai lầm lớn nhất của tôi, không phải là hãm hại chị, mà là không nên yêu một thằng đàn ông ngay cả niềm tin dành cho tôi cũng không có...”

Chỉ mấy câu nói thôi cũng khiến đôi mắt của Thượng Quan Hạo càng ngày càng đỏ, ầm ầm dữ dội trong lòng.

“Cô vẫn có thể tiếp tục giả bộ...” Hắn tới gần khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, tàn nhẫn nói “Thế nhưng cô hãy ghi nhớ kỹ cho tôi, Tần Mộc Ngữ, Cẩn Lan ngày hôm nay đã phải cam chịu mọi thứ, tôi sẽ đòi lại tất cả không dư không thiếu trên người cô!”

“Cô chờ mà xuống địa ngục đi!” Hắn cúi đầu nói xong câu cuối cùng, lạnh lùng buông cổ tay nàng ra, đem cô gái nhỏ bé mềm rũ như bùn nhão quăng vào cạnh chân bàn, rồi rời khỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện