Khế Ước Hào Môn

Tôi không hèn hạ như vậy!


trước sau

Thượng Quan Hạo vung cánh tay khiến cho chiếc áo khoác đen của hắn rơi xuống, thân ảnh cao ngất hướng về phía chiếc ghế dài đi tới.

Trong không khí vắng vẻ lành lạnh, cổ tay bé nhỏ của Tần Mộc Ngữ đặt trên chiếc ghế dài, hàng mi vẫn còn ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng, vết tát đỏ hồng kia vẫn rõ rệt như trước.

Hắn cười khẩy, con nhỏ này còn tính đóng kịch sao? Chứng kiến Cẩn Lan như vậy, cô ta nên rất hài lòng mới đúng chứ?

Hắn đã nói, tất cả những thương tổn của Cẩn Lan, nàng đều phải trả giá không hơn không kém.

Thượng Quan Hạo từ từ cúi người, đấm vào chỗ tựa lưng của chiếc ghế, cổ tay áo đen như mực vương chút hương vị ảm đạm đến đáng sợ. Tần Mộc Ngữ đang ngủ say mê dường như cảm giác được một chút nguy hiểm, ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt khiến người khác cũng cảm thấy sởn gai óc, nàng chợt tỉnh táo trở lại.

Hai tròng mắt mở to, bầu không khí lạnh lẽo luồn qua quần áo mà thâm nhập vào cơ thể, hai tròng mắt chua xót của nàng một lúc sau cũng dịu lại, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Hạo, trong nháy mắt đã trở nên hoảng sợ, suýt nữa rơi xuống ghế!

Ánh mắt nàng cảnh giác như con nai con đang sợ hãi, khiến tâm trí Thượng Quan Hạo càng thêm âm lãnh.

Hắn cười nhạt: “Thế nào, luyến tiếc không đi? Còn muốn nhìn thấy cô ấy thảm như thế nào sao?”

Tần Mộc Ngữ nghe thấy giọng điệu châm chọc âm lạnh của hắn, chậm rãi ngồi xuống, làn tóc đen dài rơi nhẹ trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn bị sưng đỏ không thể tả: “Tôi muốn xem chị tôi hiện giờ ra sao, chỉ là anh chắc chắc sẽ không cho tôi vào trong? Không sao, tôi sẽ đi hỏi bác sỹ.”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo lạnh hơn, bất ngờ hung hăng nắm lấy cổ tay nàng, dữ tợn nói: “Tần Mộc Ngữ, nếu ngay bây giờ cô thú nhận mọi chuyện, tôi sẽ xem xét giảm cho cô chút tội, nếu cô cứ tiếp tục giả tạo thế này, đừng trách tôi không khách khí!”

“Anh đã từng khách khí với tôi sao?” nàng ngẩn đầu lên, con mắt trong veo rành mạch.

Cổ tay rất đau, sức lực của người đàn ông này vẫn luôn đáng sợ, nàng cố kiềm chế bản thân mình khỏi run rẩy. Nàng rất muốn biết, lúc hắn đối xử với chị, có thô bạo như thế không, giống như nắm một cây gậy sắt, chứ không phải
là xương cốt của con người.

Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm nàng vài giây, lạnh lẽo cười ra tiếng: “Được, tốt lắm, xem ra cô cũng đã chuẩn bị sẵn sáng.”

Cô gái, đừng có trách tôi không khách khí với cô!

Đột ngột kéo nàng còn đang ngồi, Tần Mộc Ngữ khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, tưởng chừng như hắn dùng toàn lực lôi lên! Dùng chân đá vào ngực cường tráng của hắn!

“Đừng kêu lớn tiếng như vậy, tôi không muốn cho chị cô thấy tôi đối xử với cô như vậy, cô ấy bây giờ vẫn còn nghĩ cô rất hiền lành” Ánh mắt băng lạnh của Thượng Quan Hạo nhìn người đang ở trong ngực hắn “Cũng không cần phải vờ vĩnh ngồi ở chỗ này cả đêm, nếu tôi rời đi, ai mà biết được lòng dạ rắn rết của cô sẽ làm những gì đối với cô ấy chứ?”

Tần Mộc Ngữ đang chịu đựng cơn đau đớn tê dại từ cánh tay suýt bị trật khớp của cô, nắm lấy quần của hắn, hơi thở mong manh nhìn khuôn mặt hắn, nghiến răng nói: “Anh không cần phải nói khó nghe như vậy, tôi không có hèn hạ như thế!”

Ban đêm, sắc đen khiến cho lòng người càng thêm sợ hãi!

“Ây, các người nhỏ giọng chút!” Y tá trực đêm đi tới, từ xa hướng về phía bọn họ nói “Bệnh nhân đang ngủ, ồn ào cái gì?”

Vừa dứt lời, nhìn thấy nhãn thần sắc bén băng lãnh của người đàn ông quét qua.

Y tá khựng lại, sợ đến độ không dám mở miệng, nói thầm rồi trở về phòng trực ban.

Thượng Quan Hạo một lần nữa kéo cô gái trước mặt, lạnh lùng lôi nàng đi. Tần Mộc Ngữ bước đi lảo đảo suốt dọc đường đi, nàng không biết người đàn ông này cuối cùng muốn làm cái gì, chỉ cần nghĩ đến hắn nói với các băng đảng tìm đến nàng lần lượt cường bạo, nàng...

Gương mặt càng tái nhợt, khiến cái vết bạt tai kia trở nên rõ rệt hơn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện