Tiếng bước chân lộp cộp ở ngay trên đỉnh đầu cô.
Dương Uyển Chi nín thở nắp vào trong góc khuất.
Dung Thành mở cửa tầng hầm, cô nhìn theo từng chuyển động của anh mà toát mồ hôi.
Tim cô đập mạnh, tay chân vô thức run rẩy.
"Không nghe lời tôi chỉ có một con đường chết!"
...Xoảng...
Một cái hủ sành bị anh vứt xuống đất.
Mùi máu tanh xộc vào khoang mũi của cô.
Dung Thành đang dùng máu tưới lên thứ cát bụi bên trọng hủ sành, nếu cô đoán không nhầm thì đó chính là hài cốt!
Dương Uyển Chi cố gắng không khóc, khung cảnh này quá đáng sợ.
Ánh mắt Dung Thành phóng về phía cô, Dương Uyển Chi có cảm giác ánh mắt ấy xuyên qua bóng tối có thể nhìn thấy cô.
Hai chân cô cứng đờ, căng thẳng đến mức áp sát lưng vào tường gỗ.
Anh sải bước tiếng tới gần, mỗi một bước chân của anh kéo theo sự căng thẳng của các tế bào thần kinh của cô đến cực điểm.
Dung Thành với lấy con dao dài hoắm được treo trên tường.
...Rầm Rầm...
Có người gõ cửa...
Anh cũng không mảy may quan tâm mà lại đi tới.
...Rầm Rầm...
"Có ai ở nhà không?" Người gõ cửa rất không có kiên nhẫn, đứng ở bên ngoài gào lên.
Dung Thành đành phải đi lên tầng trên để ra xem.
Dương Uyển Chi thở hổn hển, doạ cô sợ chết khiếp rồi.
Cô áp tai vào cửa gỗ, nghe những chuyển động bên ngoài.
Hình như là Dung Thành đi đâu đó, nghe thấy vậy cô mới lật đật đi tìm hủ sành của nữ quỷ Hiểu Huyên rồi trèo lên trên nhà.
Nhìn thấy cửa mở cô liền lao đầu ra bên ngoài, chạy được hai bước thì thấy anh đứng cách đó không xa, hình như đang nói chuyện với ai đó.
Dương Uyển Chi nấp vào một vách ngăn, lẫn trốn.
"Chạy đi, đi theo tôi."
Là thím ấy, người phụ nữ lúc nảy nói chuyện với cô.
Người phụ nữ dẫn cô đi luồn ra phía sau, rồi rời khỏi thôn.
Thím ấy vỗ vai cô, chất giọng hiền lành chất phác nói:"Cô đi đi, lấy được đồ rồi thì đừng quay lại nữa.
Lúc nảy tôi nghe tiếng đổ vỡ nên sợ cô xảy ra chuyện.
Tôi với cả làng mới đánh lạc hướng hắn."
"Cám ơn thím."
"Mau đi đi."
Dương Uyển Chi ôm cái hủ sành bỏ chạy vào trong khu rừng.
Không biết chạy trong bao lâu, tới khi chân cô mỏi nhừ mới dừng lại.
Cô đặt hủ sành xuống đất, lúc này nữ quỷ cũng đã có mặt.
"Sao lúc nảy cô không giúp tôi?" Dương Uyển Chi còn nhớ cái tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc lúc nảy, nếu như không có thím kia, cô có thể đã bị phát hiện rồi.
Tới lúc đó Dung Thành làm cái gì, cô thật không dám nghĩ.
"Tôi mà lộ diện hắn sẽ càng nghi ngờ."
Nữ quỷ nhìn xuống cái hủ sành, sau đó hối thúc cô mở nắp.
Dương Uyển Chi gỡ lá bùa trên nắp ra, nhiễu vào đó ba giọt máu như Hiểu Huyên chỉ dẫn.
Thứ bột trong đó bay ra ám hết lên cơ thể của nữ quỷ, cô ta có sự thay đổi rõ rệt trong phút chốc.
Âm khí nặng hơn, và đáng sợ hơn gấp ba lần.
Nữ quỷ cười lớn, biểu hiện sự phấn khích của cô ta.
Cả khu rừng hoang vắng văng vẳng tiếng cười của