Dương Uyển Chi trở về nhà vào lúc sáng sớm, vì đêm qua mưa lớn nên con đường cầu thang trơn trượt vô cùng.
Chỗ cô ở là một khu nhà nghèo có nhiều dân lao động sinh sống, nói chung hoàn cảnh sống không được tốt lắm.
Nhà cô ở lầu ba, lúc đi lên mới thấy dưới ngã tư người ta tụ thành một nhóm người cực kì đông đúc.
Còn có xe cảnh sát và xe cứu thương…
“Này con vừa đi về đấy hả, xuống dưới coi không? Mẹ nghe nói có người ngáo đá nhảy lầu.”
Dương ma ma đầu vẫn còn những cái cuốn tóc, trên người mặc một cái đầm hoa màu đỏ chói mắt.
Dáng vẻ hóng chuyện của bà ấy, giống hệt mấy bà tám trong xóm.
“Không xem đâu, có cái gì hay ho chứ.”
Dương Uyển Chi nói xong cũng bỏ đi lên lầu, cô mệt rồi vì đêm qua không chợp mắt được giấc nào.
Hôm qua người đàn ông tên Dung Thành ấy cũng trú mưa cả đêm, cho nên cô cũng không yên tâm ngủ khi xung quanh có người lạ.
Cô thay quần áo xong, lên giường kéo chăn nhắm mắt.
Độ tầm năm phút, Dương Uyển Chi đã thiếp đi…
“La Mục Khải cứu tôi với, La Mục Khải… La Mục Khải!!!”
Nữ nhân nằm ở trên bàn tế nhắm tịt mắt mà không cách nào mở mắt ra được.
Trong thâm tâm cô gào thét tên của hắn, nước mắt theo khoé mắt chảy ra vô cùng đáng thương.
Linh hồn của cô bị đẩy ra khỏi xác, nó bị một lực hút vào, sau đó cô không còn cảm nhận được bất cứ cảm giác gì nữa.
…Bộp bộp bộp…
Tiếng gõ cửa phòng làm cho Dương Uyển Chi tỉnh giấc, trán cô lấm tấm mồ hôi, mặt mày tái nhợt.
Cô nhìn cảnh tượng xung quanh căn phòng, thấy sự quen thuộc mới thở ra được một hơi.
“Uyển Chi, con bé này mau mở cửa cho mẹ.”
Cô đi lại mở cửa theo tiếng gọi, rồi đứng dựa lưng vào cửa nhìn Dương ma ma.
Bà kéo tay cô, vui vẻ nói:“Mau thay quần áo rồi xuống dưới nhận show đi, con bé hồi nảy chết nhà nó muốn trang điểm.”
“Mẹ làm như đi diễn ấy, nhận show nữa chứ.”
Cô đóng cửa phòng, tiến hành thay quần áo.
Nói gì thì nói, công việc này nuôi sống cô nên cho dù thế nào cô cũng phải tích cực làm.
Nhà người chết ở số nhà 13, đó là một cô gái trẻ.
Dương Uyển Chi nhìn cái xác trong quan tài, phần đầu hơi nát có thể nhìn thấy máu tươi.
Cô ta còn trẻ như vậy mà nhạy lầu tự tử, quá dại dột.
“Con gái tôi thích màu hồng, cô giúp nó nha.” Mẹ của người mất yêu cầu.
Cô cũng theo đó mà làm, nhưng tới khi cô đánh lên đó màu hồng thì oan hồn của cô ta cũng xuất hiện.
Đôi mắt cô ta trắng dã, mặt một đồ màu trắng và tay chân dính đầy máu tươi.
Ngoài gương mặt thay đổi thì tất cả mọi thứ trên người cô ta giống hệt như hiện trạng trong quan tài, phần đầu có hơi nát do va đập.
“Tôi thích màu đen.” Thứ âm thanh quỷ dị ấy phả vào tai cô.
Dương Uyển Chi đánh cho cô ta phấn mắt màu đen, ngay lập tức mẹ của người khuất liền ý kiến, bà ta nhắc nhở cô là con gái bà ta thích màu hồng chứ không phải màu đen.
Cô nhìn bà ấy, thờ ơ cùng lạnh nhạt nói:“Con gái bà nói thích màu đen.”
Nghe xong gương mặt hiện rõ vẻ tang thương của bà ta hết xanh rồi lại trắng, trừng mắt lên với cô.
Cô tiếp tục làm công việc của mình, nghe thấy bên tai là tiếng than khóc:“Tại sao bà ấy chưa từng hỏi tôi thích cái gì mà chỉ muốn tôi làm theo ý của bà ấy chứ? Bà ấy có từng để ý tôi vui hay buồn chưa?”
“…”
“Bây giờ tôi chết rồi bà ấy mới khóc thương, có phải quá muộn màng rồi hay không?”
“…”
“Có phải bà ấy sẽ ăn năn, áy náy cả đời đúng chứ?”
Dương Uyển Chi không trả lời oan hồn kia dù chỉ một câu, khiến cho cô ta tức giận nhe hàm răng sắc nhọn chứa đầy máu ra doạ cô.
“Sao cô không trả lời tôi?”
“Xong rồi, thanh toán cho mẹ tôi nha.”
Cô thu dọn đồ trang điểm rồi thản nhiên đi ra ngoài.
Oan hồn kia liền đuổi theo nắm vai cô