Linh hồn người đàn ông trung niên đến gần bồn tắm, gã thè ra cái lưỡi máu me.
Đôi mắt gã trắng dã, thì thào nói:"Bé cưng, anh tới đón em về làm vợ."
Dương Uyển Chi co rúm người đứng ở góc phòng, vớ được cái khăn tắm, cô che chắn có thể rồi dùng hết sức chạy ra ngoài.
Gã hì hục đuổi theo sau, cô cố giật cửa phòng.
Không mở được!
Tim cô đập nhanh đến mất kiểm soát, cảm xúc sợ hãi đến đỉnh điểm.
"Mở cửa...!Mẹ ơi cứu con...!Mẹ ơi..."
Dương Uyển Chi gào thét trong tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa.
Cô siết chặt chiếc khăn quấn trên cơ thể mình quay lại nhìn gã ác quỷ kia.
Gã bị tật ở chân nên chỉ có thể chậm chạp lếch từng bước đến gần, từng bước đi của gã chậm chạp như kéo căng dây thần kinh của cô ra hết cỡ.
Khuôn miệng của gã chảy đầy máu làm vươn vãi khắp sàn nhà, tạo ra một hiện trường vô cùng kinh dị.
Cô nhắm mắt niệm Phật, mặc dù biết sẽ không có tác dụng nhưng lúc này cô không biết nên làm gì khác.
"Bé cưng, da của em mịn thật đó!"
Gã tới gần, mùi máu tanh xộc vào khoan mũi của cô, kèm theo đó là mùi hôi thối đến mức buồn nôn.
Gã sờ bàn tay lạnh ngắt vào da thịt của cô, Dương Uyển Chi run lên.
...!Rầm...
Một tiếng động cực đại làm cho Dương Uyển Chi phải mở mắt ra nhìn, trước mặt cô là gã quỷ ấy, nhưng gã đã bị một tia sáng tách đôi.
Sau đó gã tan biến thành một làn khói đen ngay trước mắt cô.
Sau khi không còn gã chắn tầm mắt, cô mới nhìn thấy Quỷ Vương đứng ở cách đó không xa.
Trên tay hắn cầm một thanh đao màu đen tuyền, chính hắn đã chém gã quỷ kia ư.
Dương Uyển Chi ngồi thụp xuống sàn nhà thở hổn hển, mồ hôi lạnh tủa ra đầy vầng trán xinh đẹp.
Mặt cô trắng bệt không một tia máu, cô sợ quá!
"Ta đã cảnh báo cô rồi, cô là người dương đừng tò mò chuyện người âm.
Sự tò mò có thể giết chết cô bất cứ lúc nào đấy."
Hắn làm vài động tác, thanh đao kia biến mất trong không khí.
Sau đó hắn đi lại gần rồi đứng trước mặt Dương Uyển Chi, vươn bàn tay thon dài của hắn ra nói:"Đưa chiếc vòng ấy cho ta."
"Không đời nào, trừ khi ông hủy khế ước máu đi, bằng không tôi sẽ không đưa cho ông đâu." Dương Uyển Chi vừa sợ vừa tức giận, nên vô cớ lớn tiếng với hắn.
La Mục Khải nhíu mày nhìn cô, hắn đang không hiểu vì sao cô lại gào lên như thế.
Lúc trước không phải rất sợ hắn sao, chẳng phải nếu gặp thì sẽ khóc lên khóc xuống hay sao.
Lần này lại dám cả gan lớn tiếng với hắn, không còn sợ hắn nữa?
"Con người họ Dương kia, nói chuyện không cần gào thét."
Dương Uyển Chi trừng mắt với hắn, cô đừng thẳng dậy dùng hết sức lực đẩy hắn ra ngoài.
Nhưng chỉ làm được một nửa thì cô phát hiện ra toàn thân mình đều lạnh chứ không riêng gì sống lưng, Dương Uyển Chi nhìn xuống cơ thể trần trụi của mình, sau đó thì hét toán lên.
La Mục Khải hắn biến mất trong không khí, bây giờ căn phòng chỉ còn lại một mình cô.
Dương Uyển Chi xấu hổ đến nổi mặt đỏ như quả cà chua, cô ôm khăn tắm chạy vào toilet.
Hắn ta...!Hắn ta nhìn thấy hết rồi!!!
La Mục Khải trở về Địa Phủ, hắn đứng ở bến đò Âm Dương một lúc.
Nhìn những vong hồn được quỷ sai dẫn qua dẫn lại, lúc ấy hắn mới bình tĩnh được.
Cái loài người kì lạ Dương Uyển Chi kia, sao cô ta lại có thể ngớ ngẩn đến mức không mặc quần áo.
Báo hại hắn nhìn thấy những thứ xấu xí kia, thật sự rất xấu xí.
"Quỷ vương đại nhân sao ngài lại đứng ở đây ạ?" Bất Âm hiện ra, vẫn là ngữ điệu nhẹ nhàng