Đêm trăng tròn là lúc ánh trắng to và sáng nhất, thứ ánh sáng trong trẻo ấy rọi vào trong căn phòng tối đen như mực.
Người đàn ông ngồi trên một cái ghế sofa, tay kẹp một điếu xì gà đang cháy dở.
Dung Thành nhắm mắt, tận hưởng vị thơm ngon của điếu thuốc mang lại, trong lúc này đầu óc anh bay bỗng, thoáng chốc lại suy nghĩ xa xôi.
“Ngươi có biết vì sao năm đó ta lại cứu ngươi không?”
Từ trong cơn mộng mị ban nảy, Dung Thành thoáng tỉnh khi nghe tiếng nữ nhân nói chuyện.
Thanh âm phát ra tuy chậm rãi nhưng chứa đựng sự lạnh lẽo đến vô tận.
Bất Âm đứng quay lưng về phía anh, tay chắp phía sau nhìn như đang ngắm trăng, lại cũng giống như đang toan tính.
“Vì sao?” Anh thật sự từng suy nghĩ rất nhiều vì vấn đề này.
Năm đó một đao của La Mục Khải đủ cho anh hồn phi phách tán, vĩnh viễn không có cơ hội được tồn tại nữa.
Nhưng Bất Âm chính là người đã giúp anh, ngay từ đầu cô ta đã biết anh là hắc hồ ly nên đã cố ý thu về một phách giúp anh chuyển khiếp.
Bất Âm cô ta là thuộc hạ trung thành của La Mục Khải, hành động đó làm cho anh luôn luôn hoài nghi rằng cô ta có âm mưu.
Nhưng một trăm năm trôi qua rồi, Bất Âm vẫn án bình bất động.
Người ta đồn đại, Tam Vỹ Hồ thường có ba cái mạng, lời đồn đó quả thật không sai.
Mạng thứ nhất anh đi theo Mạnh Bà lịch kiếp, mạng thứ hai là bị La Mục Khải chém chết, anh vẫn còn một mạng này nữa.
“Vì ta biết ngươi có tham vọng.
Ta yêu Quỷ Vương, rất yêu.
Nên ta luôn muốn ngài ấy không phải là Quỷ Vương, ta muốn ta và ngài ấy có một cuộc sống bình thường, bạc đầu tới già.”
Dung Thành không nhịn được mà nở một nụ cười nhạt, anh nói:“Cái đó là cô muốn thôi, còn La Mục Khải hắn không hề muốn.”
“Ta biết, nên ta muốn giúp ngươi lên làm Quỷ Vương.”
Bất Âm nói xong, Dung Thành liền ngồi thẳng dậy, anh ngạc nhiên phải nói là rất ngạc nhiên.
“Ngươi có biết dưới Địa Phủ có một thứ gọi là Ngọc Tụ Hồn không?”
Dung Thành anh đương nhiên biết, anh đã theo Mạnh Bà mấy trăm năm.
Ngọc Tụ Hồn là bảo vật trấn giữ Địa Phủ, nhưng kể từ khi Quỷ Vương đời trước diệt vong thì viên ngọc ấy cũng không có tung tích nữa.
“Viên ngọc đó chỉ có Quỷ Vương mới có thể sở hữu, hiện tại nó đang bị thất lạc.
Nếu như ngươi có được nó, không những sức mạnh có thể ngang với Quỷ Vương đời trước mà còn có thể mạnh dạng xưng Vương ở dưới Địa Phủ nữa.
Đám quỷ ma dưới đó, chỉ nghe lời viên ngọc ấy thôi.
La Mục Khải cũng đang tìm kiếm tung tích của nó.”
“Cô nói thì dễ, ta biết tìm nó ở đâu.” Dung Thành hơi tỏ vẻ thất vọng.
Bất Âm nhếch khoé môi:“Ta tìm được rồi, nó là quả tim của Dương Uyển Chi cô ta chính là Mạnh Bà dưới Địa Phủ lịch kiếp đến Dương Gian.”
“Vậy chẳng phải moi tim cô ta là được rồi sao?”
“Nói như ngươi thì dễ lắm, ngươi tưởng Mạnh Bà dễ chết vậy sao? Trừ khi cô ta hồn phi phách tán thì thứ đó mới có thể lấy ra, nhưng nếu nói đến cách làm cô ta hồn phi