“Và sau đây là chương trình Giải Mã Tâm Linh!”
“Chúng ta hãy làm quen với “người bạn mới” nào…”
Từ tivi phát ra tiếng rì rì, xen lẫn vào đó là giọng đàn ông trầm trầm.
Người đó kể về quá trình mình bị sát hại, cụ thể hơn là bị người ta đẩy xuống từ tầng thứ tư của một toà chung cư.
“Người ở xóm A chắc cũng biết cậu trai trẻ này nhỉ, nghe đi, nghe đi cậu ấy thật oan ức.
Vậy là thứ gì đã đẩy cậu ta xuống, mọi người đoán thử xem?”
Trên tivi đang phát nền là căn phòng đỏ rất doạ người, chương trình này chỉ có tiếng nói chuyện chứ không có hình ảnh.
Dương Uyển Chi vừa ăn kem, vừa nằm trên sofa nghe tin tức.
Trên đầu ghế của cô đang nằm xuất hiện một thân ảnh, chính là cậu ta.
“Họ nói sai rồi!”
Ma nam đó nằm đè lên người cô, khiến cho cơ miệng cô cứng đờ, hai mắt trừng lớn nhìn cậu ta.
Ma nam đó sờ lên má cô, sau đó nở một nụ cười lên tận mang tai, cậu nói:“Người đẹp nhìn thấy tôi mà, phải không?”
Cô không trả lời được, cậu ta đang đè cô.
Trong thâm tâm cô đang cô gọi thầm tên La Mục Khải, hắn ở đâu sao còn không đến cứu cô?
Ma nam kia đưa chiếc miệng máu me cuối sát gần mặt cô, một lúc một gần hơn, trái tim cô đập như muốn rơi ra khỏi lồ ng ngực.
Không, cô không muốn bị cậu ta hôn đâu mà!
“Cái thằng chó chết này!!!”
Ma nam bay lên không trung rồi văng thẳng vào vách tường do cú hất của La Mục Khải.
Hắn rút kiếm định chém cậu thì cậu đã chạy đi bằng đôi chân nhanh thoăn thoắt.
Hắn chạy lại ngồi xuống trước mặt Dương Uyển Chi, ôm cô rồi hỏi han:“Em có sao không?”
“Sao giờ anh mới tới, em sợ…”
Cô ôm lấy hắn khóc nức nở, cái tên đó vừa hôi vừa bẩn, thậm chí miệng của cậu còn đầy máu nữa, rất kinh tởm.
“Xin lỗi, xin lỗi em đừng khóc mà.” Hắn vỗ vỗ lưng cô dỗ dành, hắn đang họp với mười tám Phán Quan nghe cô gọi hắn đã lập tức tới đây rồi.
Cái tên đó dám có ý xấu với vợ hắn, muốn chết rồi!
*
La Mục Khải sau khi đợi Dương ma ma về mới rời đi, hắn đi tìm cái tên ma nam đó mà không nói cho cô biết.
Tìm được cậu ở một quán net, hắn liền tóm lấy rồi dẫn ma nam đó xuống Địa Phủ luôn.
Mười tám Phán Quan nhìn nhau, La Mục Khải đang họp tự nhiên biến mất đã kỳ lạ.
Khi trở về con đem theo một vong nam, không phải rất kỳ lạ hay sao.
Hắn vứt tên ma nam đó xuống, lạnh giọng nói:“Đày xuống mười tám tầng địa ngục cho ta.”
Mười tám Phán Quan:"…" nhưng mà cậu ta phạm tội tày trời gì chứ Quỷ Vương đại nhân?
*
Nửa đêm Dương Uyển Chi bước đi như người vô hồn, cô mặc sơ mi dài màu trắng để ngủ.
Đi qua hành lang rồi đi xuống đất, cô cũng không biết mình đã đi đâu, làm gì.
Cho tới khi cô tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường của một căn phòng lạ mắt.
Dương Uyển Chi hốt hoảng nhảy xuống giường, nhìn dáo dác xung quanh.
…Cạch…
Cánh cửa phòng mở ra, Dung Thành cầm ly nước lọc đi vào, nhìn thấy sự hiện diện của cô làm cho anh cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Chủ nhân sao người lại tới đây?” Anh nhàn nhạt hỏi.
“Tôi…” Cô cũng không có biết, tại sao cô lại ở đây?
Dương Uyển Chi còn chưa hệ thống được mọi chuyện thì La Mục Khải cũng có mặt, gương mặt hắn đen như đáy nồi nhìn hai người bọn cô.
Bây giờ, cô có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.
“La Mục Khải em…” Cô cũng chẳng biết nói gì nữa.
Hắn nhìn nữ nhân của mình nửa đêm ở trong phòng cùng người đàn ông khác, hơn nữa trong tìm thức của hắn cô đã từng đi rình Dung Thành tắm.
Bây giờ cô và anh ở gần nhau, cô lại mặc đồ ngủ mỏng