Hiện tượng Nhật Thực diễn ra vào lúc 12 giờ trưa ngày mười sáu âm lịch.
Lúc đó, cả trời và đất đều chìm trong bóng tối vô tận.
Gió thổi bay cả nóc nhà, trên Dương Gian xuất hiện nhiều đám khói xám xịt kì lạ bay lơ lửng.
Người dân ban đầu vì hiếu kì mà đến gần hơn với chúng cho tới khi một đứa trẻ bị đám khói xám ấy nuốt chửng toàn bộ.
Người ta thi nhau tháo chạy, đám người ngả chồng lên nhau.
Cảnh tượng hỗn loạn, tang tóc phủ khắp trên thế giới.
Đám yêu ma, quỷ quái ấy không ngừng gặm cắn người trần mắt thịt, và xem đó như một chiến công hiển hách của mình.
“Thưa ngài, không biết vì nguyên nhân gì mà các âm hồn ở dưới Mười Tám Tầng Địa Ngục đều thoát ra cả rồi, chúng đang lên Dương Gian làm loạn.” Đám quỷ sai báo cáo lại với Bất Âm.
Sắc mặt của cô lập tức hiện rõ vẻ kinh ngạc, sau đó là lo lắng.
…Rầm…
Cánh cửa phòng của La Mục Khải lúc ấy cũng đồng thời mở ra, hắn mang một gương mặt đằng đằng sát khí lớn tiếng hỏi:“Dương Uyển Chi đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
“Quỷ Vương đại nhân may qua ngài tỉnh lại rồi.” Bất Âm chạy về phía hắn.
Nụ cười trên môi cô vụt tắt khi bị hắn siết chặt cổ, hắn gằng giọng hỏi:“Ta hỏi ngươi Uyên Chi đâu, cô ấy đâu rồi hả?”
“Mười Tám Tầng Địa Ngục đã bị mở cổng rồi, ngài còn tâm trạng nghĩ tới cô ta ư? Âm hồn đều đã biến thành quỷ dữ, ăn tươi, nuốt sống người dương kia kìa ngài Quỷ Vương.”
Hắn vứt Bất Âm sang một bên, biến lên Dương Gian để xem tình hình.
Khung cảnh máu me này giống hệt như mấy ngàn năm trước, ma quỷ lộng hành, sinh linh đồ thán…
La Mục Khải trở lại Địa Phủ, cùng lúc đó thiếu niên mang trên người một luồng âm khí cực đại cũng xuất hiện.
Gả ta đi cùng một người phụ nữ, bà ta nếu như hắn nhớ không lầm là Quỷ Hậu đời trước, chẳng phải bà đã chết trong trận hoả hoạn năm đó rồi sao?
“La Mục Khải mau trả Ngọc Tụ Hồn lại cho ta.” Thiếu niên ấy cất giọng, một chất giọng khản đặc đến từ âm phủ.
“Ngươi là ai mà dám to gan lộng hành trước mặt Quỷ Vương đại nhân?” Bất Âm đứng ra đối chất với gả thanh niên đó.
Gã cười điên dại, nhìn Địa Phủ một lần rồi giơ hai tay lên như kiểu đang hưởng thụ, gả đáp:“Ta chính là Quỷ Vương của mảnh đất này, chính La Mục Khải đã tranh giành, cướp đoạt Địa Phủ từ tay của ta.
Hôm nay ta đến để đòi lại mọi thứ vốn thuộc về ta.”
“Ông là Quỷ Vương đời trước?” La Mục Khải nhàn nhạt hỏi.
“Không sai, ta hồi sinh rồi.
Ngươi không ngờ được có đúng không?” Dương Đại cười sảng khoái, cảm thụ cảm giác được hồi sinh của chính mình.
Còn hắn thì không vui vẻ gì, hắn chỉ hỏi:“Cái thứ hút âm khí ở trong người của Uyển Chi là một đoạn hồn phách của ngươi đúng chứ?”
“Giờ này ngươi mới biết thì đã quá muộn màng rồi.”
La Mục Khải hắn cuối cùng cũng có đáp án rồi, lý do vì sao Dương Uyển Chi chỉ có vía chứ không có phần hồn, còn cái thứ liên tục hút âm khí của hắn nữa chứ.
Tất cả đều là một cái bẫy, một cái bẫy hoàn hảo nhất từ trước tới giờ.
Hắn không nói thêm bất cứ lời nào nữa, vươn tay về phía trước, thanh ma đao đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Không do dự, hắn dứt khoát chém một đao vào gả.
Cùng lúc đó một đạo Thiên Lôi đánh xuống đầu hắn, lần này Ngọc Tụ Hồn đã đỡ cho hắn.
Phải biết, nếu có Ngọc Tụ Hồn hắn chính là bá chủ của nơi này, sẽ chẳng ai có thể đấu lại hắn.
Gả đàn ông kia hộc máu, nhưng gả vẫn cười điên loạn.
Rồi gả đưa bàn tay ra phía trước, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của La Mục Khải.
Linh hồn của Dương Uyển Chi đang nằm trong tay gả, còn gả thì đang bóp cổ cô.
“Thả cô ấy ra.” Hắn gào lên, đôi mắt đỏ ngầu lên vì giận dữ.
“Đưa Ngọc Tụ Hồn cho ta để đổi lấy người phụ nữ của ngươi.
Bây giờ ta chỉ cần bóp mạnh một cái nó sẽ lập tức hồn phi phách tán, ngươi muốn vĩnh viễn không nhìn thấy nó nữa ư? Ngươi không yêu nó sao hả La Mục Khải?”
Một đòn tâm lý này Dương Đại đã sớm chuẩn bị, gả biết cô chính là nhược điểm của hắn.
La Mục Khải buông kiếm, có được giang sơn thì đã sao, thứ hắn cần bây giờ là Dương Uyển Chi, người con gái mà hắn yêu.
“Không!?”
Một thứ ánh sáng màu tím loé lên trong mắt của tất cả những người có mặt ở đây, Bất Âm tung một chưởng phép vào linh hồn của Dương Uyển Chi khiến cô phun ra một ngụm máu đen ngay tức khắc.
Người phụ nữ vừa hét chói tai là mẹ của Dương Uyển Chi, Tinh Lạc.
Bà ấy sửng sờ khi nhìn thấy hình ảnh của cô càng lúc càng mờ dần trong đáy mắt của bà.
La Mục Khải rút đao chém thêm một nhát vào gả Dương Đại, gả nứt đôi ra rồi tan biến vào hư không.
“Ngươi giết con gái