“Bây giờ là 5h10’ chiều thứ Hai.” Dù chiếc xe cứ lắc lư di chuyển, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn tận tụy quay video của cậu: “Anh Lục thân yêu đang đi giao hàng chung với tôi.”
“… Cậu đổi xưng hô khác được không?” Mới câu đầu tiên mà Lục Sâm đã không chịu nổi.
“Quay video mà.” Trác Dật Nhiên cũng thẳng thừng: “Cậu đừng xen ngang lời tôi được không?”
“Vậy tôi biết gọi là gì?” Cậu cầm điện thoại gần hơn chút, vừa loay hoay với nó vừa nói: “Mọi người đều gọi cậu là anh Lục[1], tôi cũng gọi vậy à? Chẳng đặc biệt chút nào.”
[1] Anh Lục: Hán Việt mọi người gọi Lục Sâm là ‘Lục ca’, còn Trác Dật Nhiên gọi là ‘Lục ca ca’, cách gọi ‘ca ca’ sẽ đáng yêu và thân thiết hơn cách gọi ‘ca’, mình tạm để ‘Lục ca ca’ là ‘anh Lục thân yêu/anh Lục ơi’ nha
Lục Sâm cạn lời, đành đổi đề tài: “Cậu mà quay nữa là quá giờ giao hàng đó.”
Đồng đội không phối hợp, Trác Dật Nhiên hết cách, cuối cùng quyết định cứ quay bừa vài đoạn nhỏ trước đã rồi về cắt ghép đơn giản, phối với nhạc nền ngọt ngào sến súa, thêm hiệu ứng hường phấn nữa thì chắc cũng miễn cưỡng làm giả như thật rồi.
Cậu dùng một tay ôm eo Lục Sâm, tay còn lại chỉnh ống kính, kéo xa rồi kéo gần, khi thì quay nhan sắc đẹp tuyệt với đường nét sắc sảo của Lục Sâm, lúc lại để lộ nụ cười “tràn đầy hạnh phúc” của mình, quay xong xem lại, cảm thấy mình đúng thật là một thiên tài quay video mà.
Tiệm nước cách Đại học Giang Thành không xa, chẳng mấy chốc đã vào trường, quả nhiên trên đường đi có thêm vài ánh mắt dõi theo họ, Trác Dật Nhiên cảm thấy cũng hay, dù sao thì đây đều là minh chứng cho “tình yêu khắn khít” của họ mà.
Hoa anh đào trong sân đã nở rộ, hai bên đường đầy những bức màn cánh hoa màu hồng, gió xuân thổi qua, cánh hoa rơi lả tả xuống, hương thơm lan tỏa khắp nơi, không phải mùi hương nồng nàn xộc thẳng vào mũi mà mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Có lẽ do gió xuân say lòng người, Trác Dật Nhiên cảm thấy hơi lâng lâng bay bổng, cậu cúi đầu ngủ gật, nào ngờ bất cẩn va phải lưng của Lục Sâm.
Một mùi hương thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi, khác với hương anh đào hòa quyện trong gió, mùi hương này sao mà nồng quá, có hơi giống… ly rượu mojito ban nãy cậu vừa uống.
“Anh Lục thân yêu, có phải cũng đã si mê tay nghề của tôi rồi không.” Trác Dật Nhiên ngẩng đầu, không nén được tiếng cười: “Ban nãy cậu uống bao nhiêu vậy?”
“Hửm?” Lục Sâm hơi nghiêng đầu, chợt mùi hương không mấy rõ rệt ban nãy bỗng chốc tan biến.
Trác Dật Nhiên lắc đầu, cậu hoài nghi có lẽ do mình uống nhiều quá rồi.
Đang mơ màng thì Lục Sâm lại nhắc nhở: “Gọi điện thoại.”
Bấy giờ Trác Dật Nhiên mới như bừng tỉnh, nhận ra đã đến khu ký túc xá cần giao hàng, thế là gọi điện thoại thông báo.
Hiện đang là khung giờ đông người qua lại trong sân trường nhất, mấy đơn hàng này lại giao đúng vào khu ký túc xá nữ, nên khi hai người vừa dừng lại dưới lầu đã thu hút ngay những ánh mắt đến từ khắp xung quanh.
Nước không nhiều, một người cầm được hết, Trác Dật Nhiên tự xung phong nhảy xuống xe giao hàng, còn Lục Sâm thì dừng xe ở một bên chờ cậu.
Có thể thấy dường như Lục Sâm không thích cảm giác bị người khác vây xem lắm, Trác Dật Nhiên muốn tranh thủ thời gian đánh nhanh rút gọn.
Lúc về, từ xa đã thấy Lục Sâm dừng xe dưới tán cây anh đào, ngồi dang chân hai bên, cặp chân hơi cong chống lên mặt đất.
Rõ ràng tư thế rất tùy ý, nhưng từng động tác tứ chi đều đầy quý phái, một chiếc xe máy điện tồi tàn mà anh ngồi lên trông cứ như đang trên xe mô tô trong mấy bộ phim điện ảnh vậy.
Thảo nào cậu ấy đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của người xung quanh.
Anh nhìn về phía Trác Dật Nhiên, giữa hàng mày là vẻ bất đắc dĩ, Trác Dật Nhiên vội tăng tốc, sải bước dài chạy đến trước