Bệnh viện trường là nơi đặc biệt, cần giữ yên lặng nên Lục Sâm bảo mấy thành viên khác về, chỉ một mình anh ở lại cùng cậu.
Rời xa đám đông với những đôi mắt nhìn gì cũng thấy đen tối nọ, Trác Dật Nhiên cảm thấy đã tạm thời nhẹ nhõm hơn.
Người xếp hàng trong bệnh viện không nhiều, bóc số, chẳng mấy chốc đã được gọi, sau khi kiểm tra toàn thân, may mà không có chuyện gì ghê gớm, phần ngực và mắt cá đều chỉ bị tổn thương mô mềm cấp độ nhẹ, cũng chẳng cần chữa trị đặc biệt gì, chủ yếu là nghỉ ngơi thôi.
Phần ngực không sao, nhưng mắt cá chân sẽ gây phiền phức và mệt hơn, chẳng những không được vận động trong thời gian ngắn, mà thậm chí mấy ngày tới cũng ảnh hưởng đến việc đi lại.
Đối với người thích vận động như Trác Dật Nhiên thì đúng là hơi đau khổ.
Cậu nằm trên giường bệnh với vẻ ưu sầu, loay hoay với hai túi đá mà chị y tá đưa sang. Một cái dùng để chườm chân, cái còn lại chườm ngực, túi đá được đựng trong chiếc túi dài, hai đầu là băng dính gai lông, như vậy sẽ có thể bọc lấy chỗ bị thương mà không cần nâng tay giữ.
Trước đây Trác Dật Nhiên chưa xài qua loại túi đá cao cấp như thế, cậu nghiên cứu cả buổi trời vẫn không thành công.
Lục Sâm không nhìn nổi nữa, đi đến ngồi ở cuối giường, chỉ vài động tác đã cố định chắc chắn túi đá lên cổ chân của cậu.
“Sao cậu làm nhanh vậy?” Trác Dật Nhiên không phục: “Có phải trước đây từng dùng không?”
Lục Sâm liếc nhìn cậu, chẳng hề che giấu vẻ chê bai trên mặt: “Ngốc.”
“Mỗi cậu thông minh thôi.” Trác Dật Nhiên cũng không giận, nói với giọng hiền hòa: “Vậy phiền anh Lục thân yêu cũng…”
Cậu vừa nói vừa kéo cổ áo thun lên, nhưng vừa kéo được một nửa thì vô tình nhìn thấy tầm mắt trông có hơi quái lạ của Lục Sâm, cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai, thế là vội thả lại vạt áo xuống.
Thông thường tuy giới tính khác nhau, nhưng lúc ở cùng, Alpha nam và Beta nam lại chẳng kiêng kỵ nhiều như thế, dù sao thì cấu tạo sinh lý cũng tương tự, nửa người trên giống hệt nhau, nên gần như không mấy ai để ý đến vấn đề giới tính cả.
Nếu là trước đây, Trác Dật Nhiên cũng sẽ không cảm thấy việc cởi áo trước mặt Lục Sâm có gì ghê gớm, nhưng không biết sao giờ lại vậy, chắc là vì quan hệ người yêu giả của hai người, hoặc có lẽ vì vẻ mặt ban nãy của Lục Sâm, tóm lại Trác Dật Nhiên chợt ý thức được rằng hình như làm vậy không ổn lắm.
Cụ thể không ổn chỗ nào thì khó nói ra, nhưng chẳng biết vì sao cậu lại không làm tiếp được nữa.
Đang lúng túng, Lục Sâm đã tự giác xoay người quay mặt ra cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài.
Bấy giờ Trác Dật Nhiên mới lặng lẽ cởi áo, cầm túi đá lên định tốc chiến tốc thắng.
Rõ ràng ban nãy đã quan sát kỹ động tác cố định của Lục Sâm, nhưng lúc này khi tự làm thì loay hoay mãi chẳng được.
Chủ yếu là túi đá ở trước ngực, còn băng dính gai lông thì ở sau lưng, Trác Dật Nhiên không nhìn thấy, cậu đưa tay ra sau sờ soạng hồi lâu, càng làm càng thấy động tác này hơi kỳ lạ, khiến cậu nhớ đến một nữ diễn viên trong bộ phim điện ảnh.
Trác Dật Nhiên gạt những hình ảnh đen tối đột ngột xuất hiện không rõ nguyên nhân trong đầu, tập trung làm một lúc nhưng mãi chẳng được.
Cậu hết cách thật rồi, đành giữ tư thế quái lạ này quay lưng về cửa sổ, nói với giọng vô cùng lúng túng: “Lục Sâm?”
Lục Sâm tưởng cậu xong rồi, nghe thế bèn xoay người lại, nào ngờ đập vào mắt là cảnh tượng mà ban nãy anh đã cố ý tránh đi.
Dù trong đầu không muốn, nhưng tầm mắt anh vẫn không nghe, nhìn kỹ bờ lưng của người trước mặt.
Thân hình gầy và nhỏ hơn Alpha nhưng không hề yếu ớt, có đường cong gợi cảm và lớp cơ bắp mỏng, làn da trắng nõn dưới ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào, là vẻ đẹp khỏe khoắn đặc biệt của tuổi thiếu niên.
Đôi tay vặn ngược ra sau khiến cả đoạn băng vải đang quấn quanh người cậu tạo nên hình ảnh buộc người khác suy nghĩ linh tinh.
“Giúp chút nhé.” Thấy cả buổi trời mà người phía sau vẫn không có phản ứng, Trác Dật Nhiên đành cắn răng nhắc: “Tôi không dán được.”
Bấy giờ Lục Sâm mới hoàn hồn, đi đến xem.
“Băng dính bị hư rồi.” Sau khi nhìn lướt qua, anh lấy một cây kim băng trong túi áo ra: “Đừng động đậy.”
Ngón tay Lục Sâm vẫn vương hơi lạnh như trước, vô tình chạm trúng lưng Trác Dật Nhiên, rõ ràng chỉ một động tác rất nhẹ nhưng lại khiến cậu run lên trong vô thức.
Trác Dật Nhiên cảm thấy rợn người khó tả, ngay sau đó thì cảm giác bị chạm đã biến mất.
“Xong rồi.” Giọng Lục Sâm vang lên sau lưng.
“Tôi đã nói mà.” Trác Dật Nhiên nhanh chóng mặc áo lại đàng hoàng, cuối cùng cũng thoải mái xoay người: “Tôi cũng đâu ngốc đến mức làm hai lần mà không xong.”
Lục Sâm dựa vào cuối giường nhìn cậu, khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên chứa ý cười thật khẽ, rõ ràng đang chế nhạo cậu đây mà.
Trác Dật Nhiên không nhịn được, vừa muốn chất vấn thì điện thoại chợt vang lên, lại là cuộc gọi video của Trác Phi.
“Mẹ tôi…” Trác Dật Nhiên huơ màn hình điện thoại với Lục Sâm, sau đó làm động tác suỵt bảo anh im lặng rồi mới nhấn nút nhận.
“Con sao vậy.” Trác Phi ở đầu bên kia rất lo lắng: “Lại chơi bóng nữa phải không?”
Hệ thống y tế của trường quá mức phát triển, còn cố định với thông tin sinh viên nữa, bất kể bệnh viện trường kiểm tra ra gì