Hôm nay hai người lái xe mô tô đến nên đi khá nhanh, không mất nhiều thời gian, lúc đến lớp chỉ mới bảy giờ bốn mươi thôi.
Rất nhiều học sinh giỏi của lớp S đều quen đến lớp sớm, thấy họ vào, ai cũng đến quan tâm hỏi thăm tình huống của Trác Dật Nhiên.
Học kỳ trước lúc học ở lớp thường, Trác Dật Nhiên cũng có quan hệ rất tốt với bạn cùng lớp, đi đến đâu cũng có người chào hỏi, sau vào lớp S chẳng quen ai, khó tránh việc lủi thủi một mình trong thời gian đầu.
Nhưng một tháng qua, thứ nhất là vì từ sáng đến tối ngày nào cũng gặp, thứ hai là nhờ quan hệ với Lục Sâm, Trác Dật Nhiên cũng dần quen thuộc với các bạn lớp S, bấy giờ mọi người đều hỏi han vết thương của cậu, tuy đa số chỉ vì xã giao thôi nhưng vẫn khiến cậu nhận thấy mình thuộc về nơi này – thứ cảm xúc đã lâu rồi không có.
Sau khi dìu Trác Dật Nhiên ngồi vào chỗ cũ, Lục Sâm lấy một ly nước giữ ấm ra đổ trà vào, sau đó đi rót nước sôi giúp cậu, khiến cậu bỗng thấy nơm nớp lo sợ khi được săn sóc đến thế.
Lục Sâm vừa đi không bao lâu, Trác Dật Nhiên đã nghe có người khẽ giọng gọi cậu từ cửa sau, quay đầu nhìn, không ngờ là một bạn Omega nữ cùng lớp học kỳ trước.
Trước đây họ từng chung nhóm làm bài tập nên cũng khá thân, cô gái có tính cách nhiệt tình, nhưng kể từ sau khi Trác Dật Nhiên chuyển vào lớp S trong học kỳ này, hai người họ không gặp nhau nữa.
Cô gái thấy cậu khó động đậy, bèn nghển cổ nhìn vào lớp, sau khi chắc chắn không ai chú ý đến, bấy giờ mới lén lút lẻn vào từ cửa sau: “Nghe nói cậu bị thương à?”
“Không phải chuyện to tát gì.” Trác Dật Nhiên cười: “Sao vậy?”
“Ban nãy nghe Cố Nghiêu nhắc đến, cậu cứ luôn không ăn sáng nên mình nghĩ bây giờ cậu bị thương ở chân rồi, mua còn bất tiện hơn…” Nói đoạn, cô gái chợt lấy một cái túi nhỏ giấu sau lưng ra: “Cậu ăn cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện đó.”
“… Cảm ơn cậu nhé.” Trác Dật Nhiên không ngờ sẽ gặp chuyện này, cậu bỗng có hơi lúng túng, nhưng lại không biết phải làm thế nào để từ chối khéo, đành nói thẳng: “Mình ăn rồi, cậu mang về ăn đi.”
Thấy cô gái sững sờ, Trác Dật Nhiên lại bổ sung một câu cực kỳ ôn hòa: “Lần sau đừng mang thức ăn vào tòa lầu dạy học nữa, nhỡ bị phát hiện sẽ bị phạt đó.”
“Không ăn sáng có hại cho dạ dày lắm, cậu đừng khách sáo mà.” Cô gái vẫn không tin, còn muốn dúi cái túi trong tay mình cho cậu: “Cậu đã như vậy rồi thì sao đến căn tin.”
“Mình…” Trác Dật Nhiên lặng lẽ lảng tránh ánh mắt cô: “Bạn trai mình mua giúp mình rồi.”
Vừa nói xong câu này, Lục Sâm đã cầm ly giữ ấm đi đến, nhìn thẳng vào hai người họ.
Anh “bạn trai” lên tiếng, nụ cười trên mặt cô gái đã tắt lịm, cô trợn to mắt đầy ngạc nhiên: “Các, các cậu là thật à?”
Trác Dật Nhiên liếc nhìn Lục Sâm, vừa chột dạ vừa lúng túng.
“Mình còn tưởng…” Giọng cô gái ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ như tiếng muỗi kêu: “Mình nhớ cậu từng nói cậu thích mẫu con gái hiền lành dịu dàng…”
Mình từng nói lời này sao? Trác Dật Nhiên ngây ra như phỗng.
Chắc do nói bừa trong trường hợp đặc biệt nào rồi, ví dụ như cái cớ để từ chối người khác, dù sao thì chắc chắn không phải thật lòng, bởi suy cho cùng cả bản thân cậu cũng chẳng có chút ấn tượng nào.
Cô gái đã nói đến nước này, Trác Dật Nhiên có chậm hiểu cỡ nào cũng đã hiểu ý người ta.
Là một Beta thẳng đuột, Trác Dật Nhiên luôn không rành xử lý những trường hợp thế này, nhất là với cô gái trông ngây thơ đáng yêu trước mặt, dù không định tiến tới, nhưng cậu vẫn không nhịn được suy nghĩ xem phải làm sao để không tổn thương sĩ diện của người ta.
Cậu vô thức ngước mắt nhìn Lục Sâm, không hiểu sao lại liên tưởng đến dáng vẻ lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm từ chối người khác của người này.
Thật ra thà đau một lần rồi thôi, nếu đã không muốn cho người khác hy vọng, thì chi bằng thẳng thừng dứt khoát, vậy cũng tốt cho đối phương.
Thế