Dù thái độ của đối phương không quá thân thiện, nhưng thật ra cũng chẳng ngoài dự đoán của Trác Dật Nhiên.
Dù sao thì ngày thường Lục Sâm cũng lạnh lùng sẵn rồi, gần như khá khó gần; không giống cậu, tốt tính thế đó, chơi với ai cũng được.
Sau khi âm thầm dìm đối phương, Trác Dật Nhiên đã trút được cơn tức.
Nếu đồng đội chống cự như vậy, xem ra cậu vẫn nên chủ động ra trận thôi.
Để tránh cho đám người hóng hớt vây xem tạo nên phiền phức không cần thiết, sau khi tan học, Trác Dật Nhiên không đi vội mà vừa dọn cặp sách một cách chậm rãi, vừa ngầm quan sát Lục Sâm.
Tình cờ làm sao, có thêm một bạn nữ đến nói chuyện với Lục Sâm, kéo dài một lúc, khi hai người nói xong, trong lớp cũng chỉ còn lác đác vài người.
Thấy Lục Sâm sắp ra cửa, Trác Dật Nhiên học theo giọng mà những bạn trong lớp hay dùng, gọi với theo anh từ xa: “Anh Lục.”
Bạn nữ nhìn họ một cái, nở nụ cười mỉm chi, sau đó thức thời đi trước.
Nét mặt Lục Sâm sượng cứng, hoàn hồn nhìn quanh.
Lâm Dương biến mất rồi.
Chắc vừa tan học đã nhanh chân chạy sang bên cạnh tìm bạn gái rồi.
… Đã bảo cậu ta sẽ giải thích, thế mà tên đó lại trốn nhanh nhất bọn.
Lục Sâm xoay người nhìn đối phương, hắng giọng rằng: “Bạn cùng phòng của tôi lén đăng ký tên tôi.”
Trác Dật Nhiên không ngờ câu đầu tiên mà anh nói lại như vậy, cậu sửng sốt: “Hả?”
“Về việc bỏ thi đấu.” Đôi môi mỏng của Lục Sâm hơi mím: “Để tôi giải thích rõ nguyên nhân với Hội học sinh là được.”
“Không, việc này…” Trác Dật Nhiên chẳng hiểu mô tê gì: “Tại sao phải bỏ?”
Do ngạc nhiên nên hai mắt cậu trợn to, chẳng những kinh ngạc mà còn chẳng che giấu sự thất vọng bên trong, cứ như chuyện mà cậu mong mỏi đột nhiên tan biến vậy.
Tính cách của Lục Sâm khá thẳng thắn, xưa nay từ chối người ta không nể nang chút nào nên tất nhiên đã từng gặp ánh mắt kiểu này nhiều lắm rồi, vốn phải thản nhiên trước nó từ lâu; nhưng bấy giờ, có lẽ do đôi mắt ấy quá sáng quá trong, hay có lẽ do cảm thấy hổ thẹn, hiếm có lần anh mềm lòng.
“Xin lỗi.” Lục Sâm dời mắt đi, nói ra lời vừa cứng nhắc vừa chân thành, nhưng đây đã là thái độ nhượng bộ nhất mà anh có thể làm được.
Theo kinh nghiệm của Lục Sâm, trước đây những lúc thế này, đa phần thì đối phương sẽ nản lòng thoái chí, nào ngờ Trác Dật Nhiên lại không hề mất kiểm soát biểu cảm như anh đã tưởng, mà vẫn chưa bỏ cuộc: “Đừng mà.”
“Tôi cũng bị bạn cùng phòng xúi giục đăng ký đó, nên rất hiểu cảm giác của cậu, thật đó.” Không chờ Lục Sâm đáp, Trác Dật Nhiên đã nói tiếp với vẻ chân thành: “Nói thật, ban đầu tôi có hơi không chấp nhận được, nhưng sau đó thấy phản ứng của mọi người, lại cảm thấy hình như cũng…”
Nhắc đến điều này, hàng lông mày của cậu nhướng cao, để lộ nụ cười ngại ngùng: “Thích hợp lắm mà, cậu không nhìn thấy à? Mọi người hưởng ứng nhiều lắm.”
“Chẳng phải chuyện kiểu này cần bản thân tự nguyện à?” Lục Sâm nhíu mày: “Liên quan gì đến người khác?”
“Sao lại không liên quan được? Bảng bình chọn chiếm tỷ lệ lớn lắm đó.”
Nhìn vào đã biết ngay tên này không nghiên cứu quy tắc thi đấu rồi, vậy mà còn đòi lấy phiên bản giới hạn nữa á. Trác Dật Nhiên giải thích vô cùng kiên nhẫn: “Giờ có nhiều người đang ủng hộ chúng ta lắm, lúc đó chúng ta phối hợp thêm một chút, sẽ dễ dàng lấy được hạng nhất thôi.”
Hàng mày của Lục Sâm nhíu càng chặt hơn, vẻ mặt của anh khiến người ta đoán không ra suy nghĩ.
Nam thần Alpha gì chứ, sao trông khờ khạo thế?
Trác Dật Nhiên nhịn không được oán thầm trong bụng, chỉ đành nhắc nhở anh một cách thẳng thừng: “Chờ mỗi người chúng ta lấy được giày phiên bản giới hạn rồi thì chia tay trong vui vẻ thôi…”
“Giày phiên bản giới hạn?” Lục Sâm nhìn cậu, mặt đanh lại: “Cậu vì cái này à?”
Bấy giờ đến lượt Trác Dật Nhiên ngây người, cậu chớp mắt với vẻ đầy hoang mang: “Chẳng lẽ cậu không vì nó sao?”
Không khí chợt lắng đọng, im lặng thật lâu, Lục Sâm hạ mắt