Ban đầu Trác Dật Nhiên cảm thấy Lục Sâm đã hơi khinh thường mình khi bảo cậu học cùng với học sinh tiểu học, nào ngờ sau một buổi, quả thật cậu cũng đã ôn lại được rất nhiều kiến thức đã quên sạch, cũng xem như có thu hoạch bất ngờ.
“Với trình độ của cậu, CET-4 mà muốn thi CET-6,” Lục Sâm nói, “khó lắm.”
“Điều này chứng minh IQ tôi cao.” Trác Dật Nhiên nói không biết ngượng: “Còn nhiều không gian tiến bộ.”
Lục Sâm nhướng mày đầy châm chọc, tỏ ý khinh thường.
“Cậu thật là, dịu dàng với nhóc như vậy, sao cứ tỏ vẻ này với tôi chứ?” Trác Dật Nhiên không nhịn được chất vấn.
“Cậu bao lớn rồi?” Lục Sâm hỏi ngược lại.
“Thì tôi hơn nhóc cũng chỉ chừng mười tuổi thôi mà.” Trác Dật Nhiên khẽ giọng lầu bầu: “Alpha khốn còn hai mặt nữa.”
Về đến trường đã tối khuya, lúc đi ngang qua dãy lầu ký túc xá của Lục Sâm, anh bảo Trác Dật Nhiên đứng bên dưới chờ mình.
Chẳng bao lâu sau Lục Sâm đã xuống, đưa cho Trác Dật Nhiên một quyển vở rất dày.
Trác Dật Nhiên lật xem, là một quyển vở ghi chép tiếng Anh, có thể nhận ra đây là chữ của Lục Sâm, ngay ngắn rõ ràng, nhìn vào đọc được ngay, từng trang đều đẹp đến như tác phẩm nghệ thuật vậy.
Trong ấn tượng của Trác Dật Nhiên, từ xưa đến nay loại thánh học như Lục Sâm chẳng cần phải ghi chép bài vở làm gì, quá lắm thì viết lại vài từ quan trọng trong tiết thôi, người bên cạnh xem còn chẳng hiểu, nào ngờ anh lại dành thời gian để sắp xếp chỉnh lý ra một quyển vở đẹp như vậy.
“Học kỳ trước giảng viên ép phải làm.” Như biết được cậu đang nghĩ gì, Lục Sâm giải thích.
“Thảo nào.” Trác Dật Nhiên nhìn thêm, rồi ngước mắt hỏi: “Vậy cậu không cần nữa à?”
Lục Sâm không đáp, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn nhanh chóng hiểu ra, anh vốn không cần quyển vở bị giáo viên ép làm này, dù sao thì người ta nhắm mắt cũng thi được 700 điểm mà.
“Cảm ơn nhé.” Đột ngột nhận được sự quan tâm của thánh học, Trác Dật Nhiên vẫn cảm động lắm.
“Thông thường, thành tích CET-6 sẽ thấp hơn CET-4 từ 30 đến 50 điểm.” Lục Sâm nói: “Chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”
“… Vậy tôi sẽ cố gắng chết đẹp một chút.” Ban nãy còn thấy cảm kích, quả nhiên ngay giây sau tên này không chọc ngoáy người khác thì đã không phải Lục Sâm rồi, Trác Dật Nhiên bất đắc dĩ: “Không làm mất mặt cậu đâu.”
Mấy ngày sau đó, không chỉ tiếng Anh mà vài môn chuyên ngành quan trọng khác cũng lần lượt công bố phạm vi ra đề và những yêu cầu trong kỳ thi giữa kỳ.
Môn thi không nhiều lắm, nhưng với Trác Dật Nhiên vẫn hơi áp lực. Cậu ham chơi, vốn còn ỷ có cái đầu thông minh nên chưa từng quá cố gắng về mặt học hành, xưa nay chẳng phí công gì, song dù sao lần này cũng hơi khác, bởi đây là kỳ thi đầu tiên kể từ khi chuyển đến lớp S, nếu không tiến bộ mà còn thụt lùi thì đúng là không ổn.
Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn đó là mức tiến bộ của kỳ thi giữa kỳ sẽ là một trong những chỉ tiêu đánh giá cho Người Yêu Khế Ước, vì đôi giày phiên bản giới hạn, cậu và Lục Sâm đã đổ ra biết bao nhiêu công sức rồi, chắc chắn không thể dừng chân trước cửa ải thành tích được.
Hồi cấp ba Trác Dật Nhiên học khoa Tự nhiên, Toán cao cấp là môn dễ thở với cậu mà thôi, nhưng rõ ràng đại học có cả môn chuyên về Văn, chỉ mỗi Toán tất nhiên không đủ, còn cần nhớ thêm nhiều nguyên lý kinh tế chính trị nữa.
Ban ngày lịch học đầy ắp, tối đến Trác Dật Nhiên còn phải dành thời gian ôn lại, trải nghiệm sâu sắc câu nói “chọn đúng ngành thì năm nào cũng như thi đại học”.
Điều may là có cái đùi thô to khổng lồ của Lục Sâm để cậu ôm, chỗ nào bí quá cứ nhờ anh giảng cho lúc nào cũng được, tuy chắc chắn sẽ bị kỳ thị vài lần, nhưng Trác Dật Nhiên quen rồi.
Chớp mắt đã đến ngày thi, sinh viên cả trường đều được phân lẻ ra, Trác Dật Nhiên không ở cùng một địa điểm thi với Lục Sâm, lúc cậu đến không thấy anh.
Nào ngờ sau khi vào phòng thi ngồi một lúc thì có người quen gọi: “Này, bạn trai tìm cậu đó.”
Trác Dật Nhiên vừa ngước mắt đã thấy dáng người quen thuộc của anh chàng đẹp trai chân dài đang đứng trước cửa lớp.
Mới ra cửa, Lục Sâm đã hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Trác Dật Nhiên gật đầu: “Sao vậy?”
Từ sau khi biết mình hở xíu là dễ chóng mặt, cậu đã bỏ thói quen không ăn bữa sáng rồi.
Trông Lục Sâm có vẻ đã yên tâm, anh không nói gì, chợt đến gần cậu.
Mùi hương thanh mát của nước khử xộc vào mũi, trái tim Trác Dật Nhiên bỗng hẫng đi một nhịp.
Trong lúc cậu ngẩn ngơ, tay Lục Sâm đã vươn ra sau lưng cậu, ngay lập tức, có một vật thon dài dúi vào túi quần sau mông.
Trác Dật Nhiên sửng sốt, cậu sượng cứng người, nhưng thứ ấy lại tuột xuống.
Chưa chờ cậu phản ứng, Lục Sâm đã rút tay về, cảm giác quái dị vẫn còn quanh quẩn sau mông.
Trác Dật Nhiên vẫn sửng sốt, hóa ra thứ đó không phải ngón tay…
Cậu vội sờ phía sau, đầu ngón tay cảm nhận thấy như là một chiếc túi, cậu nhanh chóng nhận ra bên trong có một thanh chocolate hạt dẻ.
Theo quy định, trường không cho phép mang thức ăn vào dãy lầu học, thảo nào Lục Sâm lại lén lút như vậy.
Nghĩ đến chuyện mình hiểu lầm ban nãy, vành tai Trác Dật Nhiên nóng bừng: “Cậu…”
Cậu muốn hỏi tại sao Lục Sâm không nhét vào túi trước của cậu, nhưng ngay lập tức nhận ra cái quần này của mình không có túi trước.
“Đừng bị hạ đường huyết nữa đấy.” Lục Sâm khẽ giọng rằng.
Trác Dật Nhiên không nén được sự xấu hổ vì suy nghĩ khốn nạn ban nãy của mình, cậu hắng giọng, nói: “Cảm ơn nhé, hôm nay anh Lục thân yêu săn sóc thế?”
“Sợ cậu thi tệ.” Lục Sâm đáp: “Lúc đó giáo viên sẽ trách tôi ảnh hưởng thành tích của cậu.”
“Yên tâm đi.” Biết ngay tên này chẳng bao giờ hiền lành được quá một giây, Trác Dật Nhiên nói giọng không vui: “Lúc đó hai chúng ta cũng chia tay rồi.”
Lục Sâm nhìn cậu, dường như còn định nói gì nhưng giáo viên gác thi đã cầm đề vào trong, thế là hai người tự quay về phòng thi của mình.
Giờ thi được xếp rất sát nhau, mấy môn dồn hẳn vào một ngày, thi từ sáng đến tối, cả thời gian ăn cơm trưa cũng phải tranh thủ từng phút từng giây nữa.
Môn cuối cùng là tiếng Anh, Trác Dật Nhiên ngạc nhiên nhận ra dường như việc nước đến chân mới nhảy gần đây của mình có chút