“Sao cậu làm được vậy?”
Không biết đã là lần thứ mấy bị Lục Sâm nhìn thấy động tác giả của mình rồi cướp bóng, Trác Dật Nhiên uể oải ngồi bệt xuống tại chỗ trong sân.
“Không sao đâu chị dâu.” Chung Hàn an ủi cậu: “Anh Lục đang rèn luyện cậu thôi, cậu xem từ sau khi tập luyện với anh Lục, cậu dẫn bóng vượt người ngày càng giỏi mà, bây giờ ngoài anh Lục ra, cả đội còn ai cản được cậu nữa?”
Trác Dật Nhiên lau mồ hôi, tuy lời này cũng đúng thật, nhưng mỗi khi đấu với người khác, quả thật cậu chưa bao giờ gặp đối thủ khắc được mình trên sân, nào ngờ mỗi lần tập luyện với Lục Sâm lại luôn bị dần cho tơi tả, cảm giác thất bại hơi khó chịu.
“Nếu cậu gặp đối thủ như tôi trong trận đấu.” Lục Sâm vừa đập bóng vừa nhìn cậu từ trên xuống: “Cậu đừng mơ ném vào được quả nào.”
“Cậu đừng xát muối người ta nữa được không?” Lâm Dương cướp bóng khỏi tay anh: “Tốc độ phản ứng này đã là nghìn năm có một rồi.”
“Động chạm gì cậu à?” Lục Sâm đưa một tờ khăn giấy cho Trác Dật Nhiên.
Trác Dật Nhiên giận dỗi vươn tay nhận, tuy trong lòng không phục, nhưng ‘gà’ vốn là cái tội, ai bảo người ta mạnh hơn cậu chứ.
“Đâu ra nhiều đối thủ mạnh vậy, hai cậu là đồng đội của nhau trong sân bóng mà.” Hướng Gia đi qua vỗ vai cậu: “Anh Lục biết động tác giả của cậu vì cậu ấy đã quen với phong cách của cậu thôi, hai cậu ăn ý như vậy, người khác muốn còn chẳng được nữa là.”
“Cảm ơn nhé, nhưng tôi không yếu ớt như các cậu nghĩ đâu.” Trác Dật Nhiên bật cười: “Không cần lần lượt an ủi tôi.”
Cậu đứng lên đi về phía ghế ngồi ở rìa sân, nhường vị trí cho những thành viên khác tập luyện.
Lục Sâm sang ngồi cạnh cậu: “Cậu chỉ có mỗi ưu thế này thôi, nên phải phát huy toàn diện.”
Trác Dật Nhiên ngước lên, thấy Lục Sâm đang nhìn mình với ánh mắt chắc chắn: “Có thể nhanh hơn nữa.”
Chưa chờ cậu mở miệng, điện thoại của Lục Sâm đã vang.
Anh cúi đầu nhìn rồi đi ra cửa; chẳng bao lâu sau, hai tay khuân một chiếc thùng được đóng gói đẹp đẽ về, Trác Dật Nhiên vừa nhìn đã nhận ra logo quen thuộc đó.
“Hôm nay tập luyện vất vả rồi.” Lục Sâm đi đến đặt thùng lên bàn, để lộ những ly nước được đặt bên trong, đó là mười mấy ly Mojito anh đào.
“Sao mua cái này?” Trác Dật Nhiên phì cười.
“Còn thắc mắc sao đội trưởng lại vô duyên vô cớ khao nước.” Lâm Dương liếc nhìn, cũng cười: “Đang ủng hộ người nhà chứ gì?”
Lục Sâm nhìn cậu ta: “Không thích đừng uống.”
Trác Dật Nhiên nói đùa: “Chắc đội trưởng muốn khoe pheromone của mình với mọi người đó mà.”
Nào ngờ vừa nói ra, mọi người đã sững sờ, đồng loạt nhìn cậu với ánh mắt quái dị.
Trác Dật Nhiên bị dọa bởi phản ứng của mọi người: “Sao vậy?”
“Chị dâu, chắc chị là Beta nên không biết.” Chung Hàn gãi đầu: “Thứ như pheromone khá là…”
“Tôi biết chứ, nhưng tôi cảm thấy…” Trác Dật Nhiên chớp mắt, nhìn sang Lục Sâm: “Mọi người đều thân với nhau mà?”
Tuy vẻ mặt Lục Sâm không khoa trương như những người khác, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn nhìn thấy sự khác thường trong mắt anh.
“Đây không phải vấn đề thân hay không.” Lâm Dương không nén được cười: “Là vấn đề riêng tư của hai người các cậu.”
Tuy Trác Dật Nhiên còn lơ ngơ, nhưng cụm “hai người” bỗng khiến cậu hơi ngượng, bèn lặng lẽ rời mắt từ chỗ Lục Sâm trở về.
Song, trước sự xúi giục của lòng hiếu kỳ, cậu vẫn không nhịn được hỏi thêm: “Chẳng lẽ các cậu không biết pheromone của người khác là mùi gì à?”
“Nước khử để làm gì?” Cuối cùng Lục Sâm vẫn nhịn không được đáp.
Dù Trác Dật Nhiên có thiếu kiến thức cỡ nào cũng biết pheromone của Alpha xung đột nhau; nhưng hai bên không ngửi được của nhau thì thôi, chẳng lẽ trước giờ cũng chưa từng giao lưu về vấn đề này sao…
“Nhưng chị dâu này, chẳng phải chị là Beta à, đâu ngửi được pheromone.” Chung Hàn nói: “Sao cậu biết anh Lục có mùi gì?”
“Tất nhiên là…” Trác Dật Nhiên vô thức nhìn sang Lục Sâm lần nữa, giọng nhỏ đi không chắc lắm: “Cậu ấy nói với tôi rồi.”
Lục Sâm cũng rời mắt, rõ ràng đã mặc kệ cậu.
“Chuyện này mà cậu cũng nói với cậu ấy hả?” Chung Hàn lần nữa trợn mắt líu lưỡi.
“… Cậu đừng làm quá lên như vậy.” Trác Dật Nhiên vẫn chẳng tài nào hiểu nổi, có gì phải kinh ngạc đến thế chứ.
“Tình cảm của các cậu tốt thật.” Chung Hàn lại cười ngờ nghệch: “Không ngờ cặp Alpha và Beta cũng tốt vậy.”
Dáng vẻ này của cậu ta khiến Trác Dật Nhiên vừa ngượng ngùng vừa buồn cười, thế là gượng gạo đổi đề tài: “Các cậu có đối tượng hết rồi à?”
Chung Hàn sửng sốt: “Chứ sao nữa?”
Trác Dật Nhiên hỏi tiếp với vẻ tò mò: “Là Omega à? Trường chúng ta?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Chung Hàn lại hiếm khi mắc cỡ, cậu ta cúi đầu cười: “Tôi và bạn gái ở bên nhau từ hồi cấp ba, bây giờ đang yêu xa.”
Trác Dật Nhiên gật đầu đầy hứng thú, sau đó chuyển sang Hướng Gia bên cạnh.
“Chắc cậu là Beta nên không hiểu về bọn này lắm.” Hướng Gia đẩy gọng kính thể thao lên, giải thích với vẻ nghiêm nghị: “Sau khi Alpha trưởng thành sẽ có bạn đời cố định, ở đây ngoài anh Lục ra…”
“Tôi cũng có.” Không chờ cậu ta nói xong, Lục Sâm chợt trầm giọng cắt ngang.
“Đúng đúng đúng, xin lỗi nhé.” Hướng Gia gãi đầu, cười bảo: “Chị dâu chơi bóng giỏi vậy, mỗi lần thấy hai cậu bên nhau cứ cảm giác như anh em tốt, tôi chưa thích ứng lắm.”
Nghe thế, Trác Dật Nhiên hơi chột dạ, cậu lập tức vươn một cánh tay choàng qua cổ Lục Sâm, nghênh ngang rằng: “Đâu có, rõ ràng bọn tôi là…”
Đến đây, cậu cũng hơi khó nói ra, bèn hắng giọng gắng gượng: “Một cặp mà.”
“Một cặp có ai vậy đâu.” Hướng Gia nhìn họ, cười còn e thẹn hơn: “Động tác này của cậu nhìn giống anh em thân thiết hơn.”
Trác Dật Nhiên sửng sốt, lúng túng rút tay đang đặt trên cổ Lục Sâm về.
Ngay sau đó, Lục Sâm chợt vươn tay vòng qua eo cậu.
Lực tay của anh rất lớn, Trác Dật Nhiên cũng chẳng đề phòng, bấy giờ bị anh ôm như thế thì ngả hẳn vào lòng anh luôn.
“Đầu óc không tốt.” Giọng Lục Sâm vang lên sát bên tai: “Thông cảm.”
“Đầu cậu mới không tốt!” Không rõ là do ngượng hay do giận, Trác Dật Nhiên nghiến răng nhích khỏi người anh, ngồi vững lại.
Tuy chỉ một động tác nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên đội trưởng và chị dâu khoe tình cảm lộ liễu như thế trong đội, thấy cậu chàng tiền phong phụ dũng mãnh hung hãn trong sân bấy giờ lại đỏ nửa khuôn mặt, mọi người đừng sững sờ.
“Được rồi đấy.” Lâm Dương bên cạnh nhướng mày: “Sân bóng không phải chỗ khoe bồ đâu.”
Con người Lâm Dương ăn nói đáng khinh, cậu ta vừa nói ra, mọi người đều cười phá lên, Trác Dật Nhiên bị sặc ho không ngừng, khiến mặt cậu càng đỏ hơn.
Lục Sâm thấy thế vươn tay vỗ lưng cậu, đoạn nhìn Lâm Dương: “Đừng bắt nạt cậu ấy.”
“Ai dám đâu.” Lâm Dương cố ý kéo dài giọng: “Người của cậu chỉ mỗi cậu được bắt nạt thôi.”
Hai người họ kẻ xướng người họa, Trác Dật Nhiên sắp tức chết mất, nhưng cổ họng ngứa quá, vừa mở miệng đã ho sù sụ rồi, chẳng tài nào lên tiếng phản bác được.
Cậu vô thức ngước mắt nhìn Lục Sâm, hàng lông mày của đối phương hơi nhướng lên trông có vẻ đang rất vui, hiển nhiên chẳng có chút hổ thẹn nào, có thể thấy ban nãy anh cũng không thật lòng muốn bác bỏ những lời Lâm Dương nói.
Biết ngay thành viên đội bóng rổ bọn họ đều cùng một giuộc mà, lấy tên Beta đáng thương là cậu ra để mua vui, Trác Dật Nhiên nghiến răng đầy căm hận.
Mọi