Trác Dật Nhiên nhìn chằm chằm tấm ảnh HD trên màn hình điện thoại trước mặt.
Trong ảnh là hai chàng trai mặc đồng phục bóng rổ trắng đang ôm nhau trông vô cùng thân mật. Người bên phải chỉ có sườn mặt nghiêng, bởi lúc ấy người nọ đang ngước đầu hôn lên má người bên cạnh.
Chàng trai bên trái thì mặt mày lạnh tanh, nhưng mặt trông có vẻ bất ngờ, tất cả đều được ống kính bắt kịp và lưu giữ lại.
“Cậu ngắm tấm ảnh này nửa tiếng rồi đấy.” Cố Nghiêu liếc nhìn cậu, nói đầy ẩn ý: “Nếu thích thì cậu in ra dán lên tường ký túc xá đi?”
“… Không phải, chỉ là giờ nhớ lại thấy không hiểu lắm thôi.” Trác Dật Nhiên ngước mặt nhìn trời với vẻ hoang mang: “Sao lúc đó tôi lại kích động vậy chứ, không ngờ lại…”
Không ngờ lại hôn Lục Sâm trước mặt mấy nghìn người?
Dù hai người là người yêu khế ước với nhau, trước đông đảo mọi người, hình như cảnh tượng này cũng có chút… không được thuần phong mỹ tục.
Huống chi bản thân Trác Dật Nhiên cũng rõ, hai người họ đâu yêu nhau thật.
Cậu lại cúi đầu nhìn màn hình, phẫn nộ rằng: “Phải trách họ hò hét lung tung.”
“Ừ, trách họ hết.” Cố Nghiêu lặp lại lời cậu, khẽ giọng: “Mấy nghìn người ở đó đè đầu ép cậu phải hôn cậu ấy.”
Trác Dật Nhiên biện minh: “Thì cũng tại tôi vui quá thôi.”
“Vậy nếu là tôi thì sao?” Cố Nghiêu nhìn cậu, chỉ vào mình: “Cậu quen biết tôi lâu hơn quen Lục Sâm, lúc cậu vui có hôn tôi không?”
“Tất nhiên là không.” Trác Dật Nhiên buột miệng.
Hai Beta nam quái dị muốn chết, một Beta thẳng đuột như cậu dù có thân thiết với Cố Nghiêu cách mấy cũng không làm được chuyện này đâu.
Vậy sao với Alpha nam thì…
Không chờ Cố Nghiêu hỏi câu này, Trác Dật Nhiên lại vội vã bổ sung: “Cậu đâu phải đồng đội của tôi.”
“Vậy sao cậu không hôn Chung Hàn đi?” Cố Nghiêu vẫn bám riết không tha, hỏi.
Cậu ta vừa nói thế, Trác Dật Nhiên vô thức tưởng tượng ra cảnh đó…
Không không, cảnh tượng ghê gớm quá, cậu không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Cố Nghiêu nhìn vẻ mặt kỳ lạ của cậu, hỏi như đã đoán ra ngay từ đầu: “Nên cậu chỉ hôn Lục Sâm được thôi nhỉ?”
“Nhảm nhí, bọn tôi là một cặp mà.” Trác Dật Nhiên nói trong vô thức.
Dứt lời mới thấy có gì đó sai sai.
… Thôi xong, có phải cậu diễn nhập tâm quá rồi không?
Ngón tay vô tình chạm lên màn hình điện thoại, tấm ảnh biến nhỏ lại, cậu thuận tay lướt xuống vài lần thì lại trông thấy dòng trạng thái giống hệt.
Mục khoảnh khắc bạn bè trong WeChat của Trác Dật Nhiên toàn là tấm ảnh này, xem ra Lục Sâm cũng thế.
Cậu trở về giao diện trò chuyện của WeChat, nhận ra tin nhắn cuối cùng của cậu và Lục Sâm là vào sáng hôm qua.
Thường thì hai người họ gần như ngày nào cũng gửi tin cho nhau cả, nhưng từ đêm qua đấu bóng xong đến giờ, Lục Sâm chẳng hề liên lạc với cậu.
“Có khi nào cậu ấy giận rồi không?” Trác Dật Nhiên muộn màng nhận ra một vấn đề nghiêm túc hơn.
Dù sao thì tối qua cậu khoe khoang như thế, Lục Sâm lại chẳng hề đáp lại cậu lần nào.
Cố Nghiêu hỏi: “Lúc cậu hôn cậu ấy, cậu ấy có phản ứng gì?”
Trác Dật Nhiên trầm ngâm một lúc, sau đó lắc đầu đầy hoang mang.
Hôm qua lúc cậu hôn Lục Sâm, bên tai toàn mấy tiếng gào thét chấn động màng nhĩ thôi, khiến Trác Dật Nhiên cũng choáng váng luôn, đâu kịp chú ý đến phản ứng của Lục Sâm chứ.
Sau đó đồng đội vây quanh, sau đó nữa là mọi người chụp ảnh chung, cậu cũng không còn ở riêng với Lục Sâm nữa.
“Thôi xong.” Trác Dật Nhiên càng nghĩ càng sợ: “Chắc chắn cậu ấy giận rồi.”
Cậu vội nhấp mở ảnh avatar quen thuộc, nói xin lỗi theo thói quen, nhưng ngón tay đặt lên bàn phím thì khựng lại.
Cậu nên nói gì nhỉ?
Xin lỗi, lúc đó tôi cảm hứng nhất thời thôi?
… Không nghiêm túc lắm, càng giải thích càng tồi tệ thêm.
Trác Dật Nhiên chán nản ngả rạp lên giường.
“Nếu cậu ấy tức giận thì tối qua đã trút ra rồi.” Cố Nghiêu nhìn cậu với vẻ bất đắc dĩ: “Cậu nghĩ cậu còn được toàn thây tới giờ à?”
“Cậu không hiểu con người cậu ấy thôi.” Trác Dật Nhiên ủ rũ lắc đầu: “Cậu ấy tính công chúa lắm, lúc giận là bỏ mặc người ta luôn, phải dỗ dành dữ lắm mới được đó.”
“Công chúa?” Cố Nghiêu lặp lại với vẻ khó tin, bảo sao cũng không tìm được mối liên hệ giữa từ hình dung này và Alpha nam thần nọ.
Cuối cùng, cậu ta khẽ giọng lúng túng: “Cũng chỉ như vậy với cậu thôi.”
Quả thật Lục Sâm là kiểu người không che giấu cảm xúc của mình, không phải vì vụng về, mà anh vốn không muốn làm thế, xưa giờ anh không vui đều sẽ thể hiện lên mặt.
Theo quan sát của Trác Dật Nhiên mấy ngày qua, đối phương không lạnh nhạt im hơi lặng tiếng với cậu, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn thấy có gì đó là lạ.
Rõ ràng họ vẫn đi học chơi bóng bình thường thôi, mọi thứ chẳng có gì khác thường cả, thậm chí còn không ai nhắc đến chuyện này, đến mức Trác Dật Nhiên cũng nghi ngờ có phải Lục Sâm vốn chỉ cho đây là một chuyện cỏn con bình thường hay không.
Nhưng đôi khi cậu luôn ngờ ngợ thấy gì đó kỳ lạ nhưng không biết bắt nguồn từ đâu, cụ thể lạ ở chỗ nào cũng chẳng nói ra được, tóm lại bầu không khí giữa hai người hơi khác so với trước, trông cứ ngượng nghịu thế nào ấy.
Điều quan trọng nhất là do Lục Sâm không phản ứng, nên Trác Dật Nhiên không dám chắc chắn sự kỳ lạ này có phải do cậu chột dạ nên mới cảm thấy vậy hay không, có khi đối phương vốn chẳng nhận thấy gì đâu.
Nhưng cậu cũng không tự dằn vặt mình về vấn đề này quá nhiều, bởi trận đấu tiếp theo lại đến rồi.
Vòng một trận đấu nhóm gặp đối thủ mạnh, nào ngờ họ lại thắng, từ sau đó thì dường như được thần may mắn mỉm cười, hai trận đấu kế tiếp đều gặp đối thủ của những học viện khoa Văn.
Đội của bên khoa Văn vốn không có nhiều Alpha, trong đó cũng chỉ mỗi Học viện Quản trị Kinh doanh là xem như chơi tốt, những đội khác đấu với họ có hơi quá sức, còn chẳng tìm đủ được Alpha để ra sân nữa là, thậm chí trong đội cũng không chỉ có một Beta.
Song, không phải Beta nào cũng có thực lực giống Trác Dật Nhiên, thêm vào tài năng chỉ huy nghìn năm có một của Lục Sâm, đương nhiên Quản trị Kinh doanh sẽ thắng chắc rồi.
Có bước đệm là một trận thắng bất ngờ, mấy lần sau,