Bên này vừa uống xong, Minh Ngọc mở lời: “Ban đầu lúc hệ thống ghép cặp hai cậu với nhau, hình như các cậu đâu thích lắm.”
“Khi đó không ngờ hoạt động của đàn chị lại nhiều ý nghĩa sâu xa như vậy.” Trác Dật Nhiên lại phải cụng với Minh Ngọc, Lục Sâm chẳng tài nào cản nổi, đành uống cùng cậu.
Mọi người cũng uống đến lâng lâng, chẳng bao lâu sau thì đề nghị chơi trò Sự thật hay Thách thức.
Trò chơi đã cũ rích thế rồi mà lại cực hợp với bầu không khí buổi đêm bên tiệc nướng dã ngoại, mọi người đều phấn khởi không thôi, thế là đặt một chai bia vào giữa, miệng chai chĩa vào ai thì đến lượt người đó.
Lượt đầu tiên là Minh Ngọc.
Làm bạn gái của Lâm Dương, Chu Lộ Lộ cũng là một người cực kỳ nhiệt tình với việc làm bà mối, xung quanh cô cũng có nhiều bạn bè Omega có thiện cảm với người đẹp Alpha lạnh lùng này, thế là nhân cơ hội hỏi ngay: “Đàn chị thích giới tính nào?”
Ai cũng biết Minh Ngọc là người ủng hộ tình yêu vượt giới tính, là một Alpha có điều kiện ưu việt, dù được rất nhiều người theo đuổi nhưng cô vẫn luôn không tìm nửa kia của mình, cứ như không bị chi phối bởi bản năng vậy.
“Giới tính không quan trọng.” Minh Ngọc nói: “Quan trọng là người đó.”
“Đàn chị có người thích rồi à?” Chu Lộ Lộ tinh ý bắt được trọng tâm.
Minh Ngọc mỉm cười, hàng mày nhướng nhẹ: “Đây là câu hỏi kế tiếp rồi.”
“Đàn chị xảo quyệt ghê.” Mọi người hô to: “Thảo nào khiến nhiều Omega đòi sống đòi chết vì chị như vậy.”
Chai bia được xoay tiếp, lần này miệng chai hướng về phía Cố Nghiêu bên cạnh Minh Ngọc.
Trác Dật Nhiên đã tò mò về chuyện tình cảm của Cố Nghiêu từ lâu, bấy giờ xem như có cơ hội, cậu vội giơ tay đặt câu hỏi: “Cậu có…”
Vốn muốn hỏi cậu ta là “cậu có thích ai không”, nhưng chợt nghĩ lại, hình như câu hỏi này chẳng có giá trị gì lớn cả, thế là sửa thành: “Chuyện có ấn tượng sâu nhất mà cậu từng làm với người mình thích?”
Hai mắt Cố Nghiêu sáng long lanh, cậu ta suy nghĩ thật nghiêm túc rồi nói: “Lúc còn rất nhỏ, tôi đã từng đưa ra một quyết định cực điên cuồng vì người đó, rồi… thay đổi cuộc sống sau này của mình.”
Trác Dật Nhiên sửng sốt.
Cố Nghiêu và Minh Ngọc quen nhau trong đại học, người mà Cố Nghiêu nói thích lại là hồi nhỏ, chẳng lẽ người Cố Nghiêu thích không phải Minh Ngọc sao?
“Quyết định điên cuồng gì?” Minh Ngọc hỏi với vẻ bâng quơ.
Cố Nghiêu cũng học dáng vẻ ban nãy của Minh Ngọc, cậu ta cười: “Đây là câu hỏi kế tiếp rồi.”
“Các cậu hỏi nhẹ nhàng quá vậy.” Lâm Dương chê bai: “Trò Sự thật hay Thử thách mà chơi như vậy thì còn ý nghĩa gì đâu chứ?”
“Vậy cậu hỏi một câu không nhẹ nhàng đi.” Trác Dật Nhiên uống hăng quá nên cũng vô tư hùa theo cậu ta.
Ông trời chẳng bỏ qua cho ai, lần tiếp theo, miệng chai bia đã chĩa về phía cậu.
Lâm Dương bắt được thóp, tuy đang hỏi Trác Dật Nhiên nhưng cậu ta lại nháy mắt với Lục Sâm: “Các cậu phát triển đến bước nào rồi?”
Lục Sâm liếc cậu ta, ngửa đầu uống ngụm bia, có thể thấy anh rất khinh thường câu hỏi này.
“Vấn đề này không nặng kí gì với bọn tôi cả.” Trác Dật Nhiên cười thẳng thừng: “Các cậu còn non lắm…”
Từ “cộng sự của nhau” suýt đã bị cậu thốt ra theo thói quen, cậu vội sửa thành: “Người yêu khế ước.”
“Không phải chứ?” Chu Lộ Lộ hoài nghi: “Cái… e hèm, vị bạc hà của các cậu đó, cả thế giới biết hết rồi.”
Vừa nhắc đến chuyện này, Lục Sâm bên cạnh không nhịn được nhướng mày, liếc mắt nhìn Trác Dật Nhiên.
“Đó là hiểu lầm thật mà.” Trác Dật Nhiên sốt sắng: “Lúc đó tôi tưởng là kẹo bạc hà, sau đó mở ra mới biết… phải trách tôi trong sáng quá.”
Lâm Dương hỏi tiếp: “Vậy các cậu không nhân tiện dùng thử luôn à?”
“… Đã nói bọn tôi trong sáng mà.” Trác Dật Nhiên cạn lời.
“Cậu không được à.” Lâm Dương nói với Lục Sâm.
“Cũng đâu phải sau này hết cơ hội.” Lục Sâm phản bác cậu ta.
Trác Dật Nhiên chợt quay đầu nhìn Lục Sâm, tất nhiên cậu biết câu này là đùa, nhưng không ngờ người trông có vẻ nghiêm chỉnh như Lục Sâm khi có chất cồn vào lại sẽ nói ra những lời này.
Lục Sâm không nhìn cậu, anh vẫn bình tĩnh uống bia.
“Thì ra là vậy.” Chu Lộ Lộ nói với vẻ tiếc nuối vô cùng: “Tôi còn định hỏi Beta có đau lắm không…”
Trác Dật Nhiên lần nữa kinh ngạc quay đầu nhìn Chu Lộ Lộ, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Một cô gái như cậu sao còn…”
“Cậu không được.” Chu Lộ Lộ thở dài.
“…” Kẻ xướng người họa, Trác Dật Nhiên đã hoàn toàn cạn lời.
Chai bia được xoay lần nữa, lần này chĩa về phía Lục Sâm.
“Các cậu đừng giành với tôi.” Trác Dật Nhiên là người giơ tay đầu tiên: “Tôi có một chuyện thắc mắc lâu lắm rồi.”
“Hai cậu có chuyện gì mà cần phải hỏi tại đây?” Lâm Dương chẳng tin nổi.
“Hơi quá đáng chút.” Trác Dật Nhiên nhìn Lục Sâm với vẻ dò hỏi.
Lục Sâm nhìn cậu, nói thẳng: “Hỏi đi.”
Trác Dật Nhiên hắng giọng, nói: “Lúc Alpha các cậu phát tình… trông như thế nào?”
Vừa dứt lời, mọi người đều cười phá lên.
“Vậy thôi á? Quá đáng á?” Lâm Dương lắc đầu trông có vẻ thất vọng cùng cực.
“Không quá đáng à?” Trác Dật Nhiên vô thức nhìn Lục Sâm.
Tên này dù đang trên sân đấu chạy đua với thời gian cũng mang vẻ chững chạc điềm nhiên, dường như chẳng có chuyện gì trên đời khiến cảm xúc của anh dao động mãnh liệt được cả, Trác Dật Nhiên có chết cũng chẳng tưởng tượng ra được lúc Lục Sâm ấy ấy sẽ thế nào.
“Chị dâu à, cậu hơi kín đáo rồi đấy.” Chung Hàn nói: “Thật ra cậu muốn hỏi lúc anh Lục phát tình trông như thế nào chứ gì?”
Bị nói trúng tim đen, Trác Dật Nhiên vội rời mắt khỏi mặt Lục Sâm.
“Chị dâu, sao cậu ngơ quá vậy.” Chung Hàn nói tiếp: “Cậu quên anh Lục thuộc loại dù có người ngồi trong lòng cũng không hoảng loạn à.”
Lục Sâm hơi nhướng mày.
Mọi người lại cười ầm lên.
… Móa, cậu quên mất Lục Sâm bị lãnh cảm.
“Tôi không tò mò về cậu ấy.” Để cứu rỗi mặt mũi, Trác Dật Nhiên vẫn cãi cố: “Tôi chỉ muốn biết tình trạng bình thường của Alpha thôi.”
“Hồi cậu học cấp ba giáo viên không nói sao?” Chung Hàn ngạc nhiên.
“Kiến thức sinh lý của cậu ta chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn.” Lục Sâm xen vào.
“Beta không học cái này!” Trác Dật Nhiên biện bạch với Lục Sâm lần nữa.
“Thôi được.” Chung Hàn bắt đầu nghiêm túc giải thích vấn đề: “Trong tình huống khẩn cấp đó, nếu