Trác Dật Nhiên thẹn quá hóa giận quay đầu sang: “Các cậu là chuyên gia nghe lén à?”
“Rõ ràng do giọng của các cậu lớn quá đấy chứ.” Lâm Dương cũng không chịu yếu thế: “Trách tôi sao?”
Trác Dật Nhiên nâng tay làm động tác cắt cổ với cậu ta, sau đó lại quay sang Lục Sâm, nào ngờ chỉ trong khoảng thời gian nói một câu ngắn ngủi thôi mà hàng mày của anh đã giãn đi nhiều, thậm chí còn mang ý cười.
Trác Dật Nhiên tức giận hơn: “Cậu cũng đang hùa với họ đùa tôi?”
“Tại sao không được?” Lục Sâm hỏi ngược lại.
“Cậu…” Trác Dật Nhiên cũng muốn mắng anh như với Lâm Dương, nhưng Lục Sâm khác với bọn họ.
Khó khăn lắm tâm trạng của anh mới tốt lên, Trác Dật Nhiên không muốn chọc công chúa giận nữa, suy đi nghĩ lại, cậu thở dài bất đắc dĩ, quyết định nuốt cục tức xuống.
“Thôi thôi, cậu muốn cười thì cười.” Cậu thở dài đầy phiền muộn, nhân lúc đang vui tiếp tục đề tài ban nãy: “Đừng hở chút là giận dỗi được không.”
Nói đoạn, cậu lại ngước mắt nhìn Lục Sâm, khẽ giọng bổ sung thêm một câu: “Sau này tôi nghe cậu hết.”
Lục Sâm lại nhìn sang, con ngươi anh đen láy trông vừa lạnh lùng lại đầy bí ẩn, nhiều lúc Trác Dật Nhiên chẳng tài nào đoán được anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau, ánh mắt Lục Sâm chợt khựng lại, đoạn vươn tay xoa đầu cậu.
Trác Dật Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì cảm thấy Lục Sâm lấy một thứ trên đầu cậu xuống.
Cậu hạ mắt nhìn vào lòng bàn tay đang mở ra của Lục Sâm, một đóa cúc họa mi màu trắng được kẹp giữa kẽ ngón tay thon dài của anh.
Trác Dật Nhiên vươn tay sờ đầu, nhận ra chắc nó bị thổi vướng vào tóc lúc cậu ngắm mặt trời mọc.
Tuy không có gương, nhưng dáng vẻ trên đầu có một đóa cúc họa mi trắng quả thật trông hơi ngốc, quan trọng là chẳng biết thứ này đã ở trên đầu mình bao lâu rồi, Trác Dật Nhiên không nhịn được hỏi: “Sao cậu không giúp tôi lấy xuống sớm hơn?”
“Cậu đang trách tôi à?” Lục Sâm rũ mắt nhìn cậu.
“Nhìn ngốc lắm.” Trác Dật Nhiên bĩu môi.
Ngay sau đó, Lục Sâm nâng tay đặt lại đóa hoa trắng nhỏ nọ lên đầu Trác Dật Nhiên.
Trác Dật Nhiên sửng sốt, bất đắc dĩ nâng tay lấy hoa xuống: “Tôi sai rồi, cậu không phải công chúa.”
Lục Sâm nhìn cậu, hiển nhiên vẫn đang chờ nửa câu sau.
“Cậu là bé công chúa ba tuổi.” Nói đoạn, Trác Dật Nhiên bất ngờ vươn tay về phía đỉnh đầu Lục Sâm, định cài hoa lên đầu anh.
Nhưng Lục Sâm phản ứng cực nhanh, anh lập tức túm chặt cổ tay cậu, tất nhiên Trác Dật Nhiên không chịu thua, cậu vùng vẫy hòng muốn thoát ra.
Song, so về sức mạnh thì sao cậu làm đối thủ của Lục Sâm được, đối phương chẳng dùng hết sức đã có thể kiểm soát được cánh tay cậu.
Lòng tự trọng của một người đàn ông rắn rỏi khiến Trác Dật Nhiên chợt tức giận hơn, cậu giãy giụa phản kháng, chống lại bá quyền của Lục Sâm, thế là Lục Sâm kéo tay cậu về phía anh.
Trác Dật Nhiên không kịp đề phòng, tức thì ngả người vào lòng Lục Sâm.
Lồng ngực cả hai dán vào nhau, hương rượu cứ quanh quẩn nơi chóp mũi Trác Dật Nhiên khiến tim cậu hẫng một nhịp.
“Giao lưu bằng lời nói đã không thỏa mãn được các cậu rồi sao?” Giọng của Lâm Dương vang lên sau lưng.
Chuỗi động tác của họ ban nãy cũng khá gây chú ý, thảo nào Lâm Dương lại nói móc họ như vậy, bấy giờ Trác Dật Nhiên mới như sực tỉnh, vội ngồi ngay ngắn lại trên vị trí của mình.
Sau đó không nhịn được liếc sang Lục Sâm, thấy Lục Sâm cũng đang nhìn mình với dáng vẻ bình tĩnh như thường, chẳng có chút xấu hổ nào cả.
Trác Dật Nhiên lặng lẽ rời mắt đi, men say còn sót lại ban nãy đã tan biến hoàn toàn. Đêm qua Lục Sâm cũng uống một ít, chắc có lẽ cũng chưa vơi hết.
Trước mặt nhiều người trong đội, Trác Dật Nhiên không dám đùa giỡn quậy phá với anh nữa, không thì chắc chỉ có mỗi cậu bị bắt nạt thôi.
Do say rượu nhưng chưa nghỉ ngơi tốt, cậu chỉ ngồi yên một lúc thì lại buồn ngủ.
Nào ngờ vừa chợp mắt được vài phút đã bị đánh thức bởi giọng nói như cái loa của Lâm Dương: “Có kết quả xếp hạng giữa kỳ rồi! Trác Dật Nhiên cậu là đồ biến thái!”
Trác Dật Nhiên bị dọa nhảy dựng, cậu mơ màng lần mò điện thoại xem tin nhắn trong nhóm, quả nhiên trường đã công bố tổng điểm thành tích xếp hạng của kỳ thi giữa kỳ, cậu chợt thấy tỉnh táo hơn.
Người đứng đầu vẫn là cái tên sừng sững nọ, mà ngay sát bên dưới Lục Sâm chính là cậu.
Trác Dật Nhiên bỗng hoài nghi mình đang mơ, cậu hoang mang ngước đầu nhìn Lục Sâm, thì nghe anh nói: “Chúc mừng.”
Chưa kịp xác nhận thêm lần nữa đã nghe Lâm Dương la hét ầm ĩ: “Có phải Lục Sâm giấu tôi truyền dạy bí kíp học tập gì cho cậu không?”
“Song tu gì đó?” Chu Lộ Lộ bên cạnh cũng khẽ giọng tiếp lời.
“…” Trác Dật Nhiên vừa thức dậy bấy giờ bất đắc dĩ híp mắt.
“Hạng hai lớp S.” Mắt Chung Hàn trợn tròn xoe: “Chị dâu à, cậu đã hạ đo ván tất cả Alpha trong khoa ngoài anh Lục ra đó!”
Người cả xe bắt đầu nhốn nháo: “Mời ăn! Mời ăn!”
“Được được được.” Trác Dật Nhiên vội đồng ý: “Ai