“Cứu người khi gặp nạn là chuyện tốt, nhưng nếu cậu ta đã dừng hành vi xâm phạm rồi mà em còn đánh cậu ta tiếp, sẽ bị khép tội phòng vệ quá mức đấy.”
Rạng sáng hai giờ trong phòng ghi chép, trưởng đội bảo vệ nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Cô hướng dẫn lớp S Học viện Quản trị Kinh doanh ngồi cạnh ông bổ sung thêm: “Xét nghiêm khắc hơn thì hành vi này phải chịu trách nhiệm hình sự đấy.”
“Vậy cậu ta tố cáo em đi.” Lục Sâm vẫn đáp với vẻ bình tĩnh.
“Em…” Cô hướng dẫn nghẹn họng trước câu này của anh, thế là bất đắc dĩ đỡ mắt kính của mình.
Đàm Phi dùng pheromone để chèn ép và xâm phạm Omega, dù chưa thành công, nhưng hành động này đã vi phạm nghiêm trọng đến “Luật bảo vệ Omega”, nếu làm to chuyện, có khi còn phải vào tù mấy năm.
Nhưng xét theo góc độ pháp luật, Lục Sâm đánh Đàm Phi bị thương, còn giẫm rơi răng cửa của Đàm Phi thì quả thật đã cấu thành hành vi cố ý gây thương tích, nếu thật sự phải ra tòa, hai bên cũng chẳng có ai tốt lành, còn ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường.
Thế nên phía nhà trường quyết định áp dụng cách giải quyết kín đáo, chuyện của Đàm Phi cực kỳ nghiêm trọng, sẽ do nhà trường ra mặt xử lý nghiêm, còn Lục Sâm thì giao cho Học viện Quản trị Kinh doanh tự xử lý.
Đàm Phi bị đánh cho mặt mũi biến dạng, nay tương lai cũng bị ảnh hưởng nặng nề, mức trừng phạt này đã không thấp, Trác Dật Nhiên không cần so đo với cậu ta nữa. Điều quan trọng hơn là cậu lo Lục Sâm cũng bị ảnh hưởng, nên là người bị hại, tất nhiên cậu đồng ý với cách xử lý của nhà trường.
Lục Sâm cũng biết Đàm Phi sẽ không dám bất mãn với cách này nên thái độ của anh mới cứng rắn như thế. Nhưng bấy giờ thấy sắc mặt hai người ngồi phía trước không vui vẻ gì, Trác Dật Nhiên vội nói: “Thưa thầy, thưa cô, hai người nói đúng, cậu ấy còn đang tức giận thôi, cứ mặc kệ cậu ấy.”
Cô hướng dẫn là một Beta dịu dàng trẻ tuổi, bấy giờ cũng dịu đi, cô cũng không trách gì nữa, bèn nói tiếp với Lục Sâm: “Theo camera quan sát, mấy đòn đánh sau em đánh cũng không mạnh, không đến mức khiến cậu ta bị thương nặng, nhưng sao lại đột nhiên giẫm lên miệng cậu ta làm gì?”
Nói đoạn, cô không nén được biểu cảm trên mặt: “Nếu không vì việc này, nhà trường cũng chẳng đến mức phạt luôn em.”
“Camera giám sát không có chức năng thu âm.” Sợ Lục Sâm lại nói ra những lời khó nghe, Trác Dật Nhiên vội giải thích trước: “Thật ra là vì Đàm Phi cứ mắng người khác không chịu dừng.”
Trưởng đội bảo vệ nhíu mày, viết vài chữ lên trang giấy trước mặt, hỏi: “Cậu ta nói gì?”
“Nói khó nghe lắm.” Trác Dật Nhiên gắng gượng: “Câu mà ai nghe cũng không nhịn được…”
“Cả vợ mình mà cũng không bảo vệ được.” Lục Sâm chợt lên tiếng.
Trác Dật Nhiên sửng sốt, quay đầu nhìn anh.
Cậu không ngờ Lục Sâm lại nhớ rõ những lời mắng chửi lung tung của tên điên Đàm Phi kia, nhất là khi đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy… xưng hô đó từ miệng Lục Sâm, vành tai cậu gần như nóng lên theo phản xạ.
“Chỉ vậy à?” Trưởng đội bảo vệ ngước mắt với vẻ ngạc nhiên.
“Vậy còn chưa đủ sao?” Lục Sâm hỏi vặn.
Sợ anh lại nổi điên, Trác Dật Nhiên nói nhanh: “Thầy đừng tức giận, cậu ấy khá nóng tính.”
Cô hướng dẫn bên cạnh dở khóc dở cười, lắc đầu rằng: “Hai em thật là…”
Nghe thế, Trác Dật Nhiên mới thấy ngượng, cậu rời mắt đi.
“Thầy cô đã hiểu đại khái tình hình rồi.” Cô hướng dẫn hắng giọng: “Lục Sâm, em luôn là sinh viên xuất sắc nhất của Học viện Quản trị Kinh doanh, huống chi lần này do Đàm Phi sai trước, nếu nhà trường đã giao quyền xử lý cho Học viện Quản trị Kinh doanh, thì tất nhiên thầy cô cũng không nỡ làm khó em.”
“Vậy đi, em về tự kiểm điểm lại mình rồi nộp một bản tự kiểm cho cô.” Cô hướng dẫn nhìn Lục Sâm: “Cách xử phạt này đã đủ nhẹ rồi chứ?”
Lục Sâm rũ mắt nhìn xuống, thấy anh không tỏ thái độ, Trác Dật Nhiên sốt ruột kéo vạt áo của Lục Sâm dưới bàn, bấy giờ Lục Sâm mới gật đầu thật khẽ: “Cảm ơn cô.”
“Chuyện này tạm thời đến đây, chiều mai tôi sẽ đến lấy báo cáo, làm phiền thầy quá.” Cô hướng dẫn quay đầu nói với trưởng đội bảo vệ: “Xin được chiếm dụng thêm vài phút của phòng, tôi muốn nói chuyện với học trò tôi một lúc.”
Trưởng đội bảo vệ gật đầu phối hợp, dọn dẹp giấy tờ trên bàn rồi xoay người đi.
“Là người hướng dẫn của các em, không những phải xử lý những việc xảy ra đột ngột trong học viện.” Bấy giờ cô hướng dẫn mới nói tiếp: “Việc tìm hiểu cuộc sống ngày thường và trạng thái tinh thần của các em cũng nằm trong phạm vi trách nhiệm của cô.”
“Lục Sâm, tính cách của em luôn chững chạc, xưa nay không thích gây sự như những Alpha nóng nảy khác, nhưng lần này…”
Cô hướng dẫn dừng lại, ngước mắt nhìn chàng Alpha điển trai lạnh lùng. Đêm nay khi gặp Lục Sâm, hàng mày của anh luôn nhíu chặt, vẻ mặt cũng lạnh nhạt xa cách, dáng vẻ đánh người được camera quay lại khác hẳn một trời một vực với ngày thường.
Tuy cô là một Beta, nhưng cũng từng thấy nhiều tình huống như vậy, nhìn dáng vẻ của anh, cô cũng đoán được đôi phần: “Điều cô lo lắng là dạo này em có quan tâm đến tình trạng của mình không? Có phải…”
“Thưa cô.” Lục Sâm liếc nhìn Trác Dật Nhiên bên cạnh, cắt ngang lời cô: “Dạo này lịch đấu khá dồn dập, chắc do mệt quá.”
Không chờ Trác Dật Nhiên phản ứng, cô hướng dẫn cũng nhìn sang cậu: “Em Tiểu Trác, hay em ra cửa ngồi một lát, cô muốn nói chuyện riêng với Lục Sâm.”
Trác Dật Nhiên chỉ tưởng cô hướng dẫn định dạy bảo Lục Sâm tiếp, có vài lời ngại nói trước mặt cậu, thế là dứt khoát gật đầu,